Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Diễn đàn của Đại học Đế đô do hội sinh viên quản lý nhưng cũng có nhân viên của trường làm quản trị viên.
70% sinh1 viên của Đại học Đế đô chỉ dùng diễn đàn của trường, không hề quan tâm đến các trang mạng xã hội
như Weibo, tieba. Dù sa0o thì xã hội phức tạp, thị phi cũng nhiều.
Ngoài việc thảo luận những tin tức drama hàng ngày, diễn đàn này thiên1 về cung cấp các tài liệu học tập. Bình
thường, các sinh viên lên đây để báo cáo điểm số, thành tích, tâng bốc nhau, hiếm2 khi thấy được màn bóc phốt nào
kinh điển thế này.
Ngay sau đó lại có thông báo chính thức được công bố, chuyện n6ày đã thu hút sự quan tâm của nhiều người.
[#1]: Với tư cách là người trong cuộc, tôi sẽ cung cấp cho các bạn một9 số bức ảnh. Đây là năm 2019, khi Nhan An
Hòa là sinh viên năm nhất đã quyến rũ hội trưởng hội sinh viên và lịch sử tin nhắn diễu võ dương oai với bạn gái
của người ta.
Phía dưới là một danh sách dài các ảnh chụp màn hình.
[#2]: Năm 2019 hội trưởng hội sinh viên lúc đó hiện đã tốt nghiệp và ra nước ngoài, nhưng theo lời cô ta kể thì
không phải lúc đó Nhan An Hòa và đội trưởng Ninh Vũ Trạch đang hẹn hò ư?
[#3]: Bắt cá hai tay thôi! Nghe người trong cuộc nói thì cô ta cũng không thích hội trưởng hội sinh viên cũ đầu, chỉ
định dùng anh hội trưởng hội sinh viên đó làm bàn đạp thôi. Nếu không thì các bạn nghĩ xem sao cô ta có thể trở
thành hội trưởng hội sinh viên khi mới chỉ là sinh viên năm hai?
Nội quy của hội sinh viên trường Đại học Đế đô đã có quy định. Sinh viên năm nhất chỉ là thành viên, sinh viên
năm hai có thể làm trưởng nhóm, sinh viên năm ba mới có thể làm hội trưởng.
[#293]: Cuối cùng cũng có người vạch trần bộ mặt của ả trà xanh này, cô ta đúng là ghê tởm, lúc nào cũng thích
cướp bạn trai của người khác, còn nói là đồ cướp được mới càng ngon.
[#294]: Còn nữa, cô ta còn vì học bổng mà hãm hại bạn bè sau lưng nữa cơ, có lẽ là cô ta đã quen với thủ đoạn này
rồi? Nhìn thấy Doanh Tử Khâm chắc lại thấy tinh thần mất cân bằng, thế là chơi trò hãm hại người ta, nhưng cô ta
không nghĩ xem Doanh Tử Khâm là ai?
[#295]: Bác lầu trên, Doanh thần rõ ràng không phải người.
[#296]: Thêm ít ảnh đi, máy tôi không hạn chế lượng truy cập, chỉ cần click vào là được.
Những sinh viên khác đang hóng phất một cách vui vẻ chẳng mấy chốc mà bài viết đã có đến một nghìn bình luận


Các sinh viên ở trung tâm hoạt động đang vừa đọc bình luận vừa chỉ trỏ về phía Nhan An Hòa.
Đặc biệt là các sinh viên năm nhất, năm hai đều rất ngạc nhiên. Bọn họ chưa từng nghĩ rằng Nhan An Hòa là loại
người như vậy.
Ngón tay của Nhân An Hòa run lên, ngay cả điện thoại cũng không cầm chắc.
Cô ta run rẩy lục lại số của trưởng ban truyền thông, lập tức gọi điện, nghiến răng nói: “Nhanh lên, xóa ngay bài
viết đó cho tôi! Ai cho phép bài viết về tôi xuất hiện trên diễn đàn?!”
Bài viết có nhãn chính thức thì hội sinh viên không thể xóa được, nhưng hội sinh viên có thể thẳng tay xóa bỏ các
bài viết như thế này của sinh viên.
“Nhan An Hòa, cô không đọc thông báo chính thức à?” Trưởng ban truyền thông ghét con ả này từ rất lâu rồi, vừa
nghe thấy vậy đã cười nhạo: “Cô đã không còn là hội trưởng hội sinh viên nữa, giờ cô không còn tư cách chỉ chỉ trỏ
trỏ ở đây đâu.”
Hội sinh viên vốn là một tổ chức của sinh viên, nhà trường sẽ không can thiệp.
Hơn nữa, Nhan An Hòa đã quen thói giả vờ, lúc nào cô ta cũng là một sinh viên ngoan trước mặt các giáo sư và
lãnh đạo nhà trường.
“Xóa bài viết? Tại sao lại phải xóa bài viết?” Trưởng ban truyền thông nói tiếp: “Đây không phải toàn là chuyện mà
cô đã làm hay sao?”
Nhan An Hòa hoàn toàn phát điên, cô ta điên cuồng gào thét: “Các người đang bạo lực mạng với tôi! Tôi sẽ kiện các
người!”
Rất nhanh sau đó, bên dưới bài viết đã có những thay đổi mới.
[#1654]: Nhan An Hòa bắt xóa bài viết, còn nói không xóa đi thì là bạo lực mạng! Cười chết người ta rồi.
Bình luận này còn gửi một meme, cắt ra từ ảnh chụp của Nhan An Hòa.
Nhan An Hòa: Bọn họ dùng bạo lực mạng với tôi!
Quần chúng nhiệt tình: Thế nào là bạo lực mạng với cô?
Nhan An Hòa: Bọn họ chỉ kể lại những chuyện tôi đã làm.
[#1655]: Kỳ nhân cộng hưởng.
Nhan An Hòa cũng không biết mình làm cách nào để đi từ Đại học Đế đô về biệt thự.
Cô ta chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, hai hàm răng va vào nhau lập cập.
Hết rồi!


Tất cả danh tiếng mà cô ta khổ tâm gây dựng đều đã bị hủy hoại.
Lúc này, Nhan An Hòa mới hoàn toàn hoảng sợ: “Cô ơi, cháu phải làm sao bây giờ?”
“Bây giờ cháu đã bị bảo lưu, cũng bị bắt nghỉ học rồi, không cần đến Đại học Đế đô nữa.” Nhan Nhược Tuyết nhíu
mày: “Đi thẳng đến giới cổ y, yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi ở Đan Minh.”
Giới cổ y hoàn toàn độc lập với thế giới bên ngoài, nơi đó sẽ không để ý đến hình phạt ở Đại học Đế đô.
Nhưng Nhan Nhược Tuyết rất tức giận.
Cô ta không kiềm chế được, tát Nhan An Hòa một bạt tai, khiển trách: “Vô dụng, cháu nói xem cháu làm hội trưởng
hội sinh viên rồi mà sao không cẩn thận khi hãm hại người khác thế?”
Nếu không bị phát hiện thì có phải là tốt không.
Bị phát hiện rồi tất cả đều thất bại, ngay đến cả bản thân Nhan Nhược Tuyết cũng bị mất mặt.
Nhan An Hòa bụm mặt, nghẹn ngào: “Cháu không ngờ là nó lại lắp camera, cũng không ngờ là trình độ máy tính
của nó lại giỏi như vậy…”
Hành động của cô ta còn chưa kịp triển khai thì đã bị chặn đứng rồi. Trước đây, cô ta cũng từng làm chuyện này, sử
dụng cùng một thủ đoạn, thành công hủy hoại một sinh viên khoa y xuất chúng cùng khóa với cô ta.
Bởi vì không có bằng chứng chứng minh vô tội, cô ta lại có khả năng ngụy trang tốt, cô gái ấy sau đó đã bỏ học vì
bệnh trầm cảm.
Ai ngờ lần này cô ta đã và phải tấm sắt cứng rồi?
Đều là thiên tài nhưng chênh lệch lại lớn như vậy.
“Cháu quả thực đã đánh giá thấp nó.” Nhan Nhược Tuyết tức đến mức thở hồng hộc: “Trước khi cô lấy được vị trí
người thừa kế nhà họ Kỷ, tránh xa nó một chút, biết chưa đấy?”
Nhan An Hòa lặng lẽ gật đầu.
Dù sao, cô ta cũng sắp đến Đan Minh, sẽ không chạm mặt Doanh Tử Khâm.
**
*
Bởi vì là lần thứ hai Doanh Tử Khâm đến đây, buổi tối hôm nay nhà họ Diệp lại một tổ chức một bữa tiệc.
Các thành viên trong nhà Diệp đã có một bữa ăn ngon, mấy cô cậu nhóc đều có cảm tình tốt với Doanh Tử Khâm.
Lần trước có người hỏi, gia chủ nhà họ Diệp chỉ nói Doanh Tử Khâm là người thân của ân nhân cứu mạng ông ta


trong một lần ông ta đến thế giới bên ngoài.
Bây giờ, gia tộc nhà họ xuống dốc nên đã gửi Doanh Tử Khâm đến đây, nhờ ông ta chăm sóc.
Nói vậy cũng không hề sai, Phó Quân Thâm thực sự đã cứu mạng ông ta.
Lịch sử gia tộc nhà họ Diệp ngắn hơn nhà họ Kỷ chỉ có tám mươi năm.
Gia chủ nhà họ Diệp là gia chủ đời thứ hai, nhà họ không truyền thừa qua nhiều đời nên có thể nói rằng có rất ít
mâu thuẫn, đấu tranh cũng không nhiều.
Nhà họ Diệp cách lối vào của giới cổ vũ rất xa, một số thành viên trong gia tộc cũng không biết Internet là cái gì,
càng không quan tâm đến thế giới bên ngoài, cũng sẽ không đặc biệt đi thăm dò.
“Chị ơi, chị ơi.” Một đứa bé mập mạp nhảy chân sáo đến, đôi chân ngắn tủn, miệng bị bộ: “Chị ơi, tặng chị một viên
kẹo.”
Hôm nay cậu nhóc được ăn món thịt ngon, vốn dĩ chỉ đến Tết mới được ăn như này.
Cậu nhóc nghe mẹ nói rằng nhờ chị gái này mới được ăn nên cậu nhóc muốn cảm ơn.
Diệp Linh hốt hoảng, lập tức bế cậu nhóc lên: “Doanh tiểu thư, đây là em họ của tôi, nó còn bé, cô đừng để ý.”
“Không sao đâu.” Doanh Tử Khâm nhận lấy viên kẹo, chạm nhẹ vào mặt của cậu nhóc, trầm ngâm: “Cũng khá
đáng yêu.”
Khuôn mặt mềm mại, cảm giác giống như là chọc Phó Quân Thâm.
“Thằng nhóc này tham ăn lắm.” Diệp Linh đau đầu, đưa đĩa thịt của mình cho cậu nhóc: “Thím tôi không dám cho
thằng nhóc ra ngoài, sợ có ngày sẽ bị người ta lừa đi mất.”
Cậu nhóc vui vẻ cầm lấy đĩa thịt, đi về.
Một viên kẹo đổi lại một đĩa thịt, đúng là đáng giá.
Phía sau Doanh Tử Khâm, Vân Sơn lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, chụp hai bức ảnh của cậu nhóc, gửi cho Phó
Quân Thâm.
[Báo cáo cậu chủ! Doanh tiểu thư vừa khen cậu nhóc đáng yêu!]
Vân Sơn gửi tin nhắn xong, bèn tự thầm nghĩ, anh ta quả là một thuộc hạ trung thành.
Từ khi đi theo Doanh Tử Khâm, anh ta đã thay đổi từ một kẻ chuyền đánh đấm thành một chiếc camera hành trình.
*
Sau bữa tối, Diệp Linh và Doanh Tử Khâm cùng nhau trở về khu sân vườn.
“Doanh tiểu thư lần trước cô nói với tôi rằng cổ y và cổ vũ có nguồn gốc giống nhau Tôi đã cố gắng luyện tập mấy


tháng, hình như đã thực sự tìm ra phương pháp rồi.” Trên đường đi, Diệp Linh ôm quyền: “Cảm ơn Doanh tiểu thư
đã chỉ dạy.”
Doanh Tử Khâm nghe vậy, ngẩng đầu, gật một cái: “Tôi không chỉ dạy gì cả, dù sao thì cũng xin chúc mừng.”
“Bất kể nói thế nào, vẫn là Doanh tiểu thư giúp tôi thức tỉnh.” Diệp Linh lại một lần nữa bái tạ: “Ngày mai tôi sẽ
đến Đan Minh, chắc chắn có thể vượt qua kỳ khảo hạch tiếp theo.”
Dù cô ấy đã gia nhập Đan Minh, nhưng chỉ là thành viên cấp thấp nhất.
Doanh Tử Khâm suy nghĩ một lúc: “Tôi đi cùng với cô, nhân tiện mua chút dược liệu.”
Thời gian gần đây, Phó Quân Thâm gặp ác mộng nhiều hơn, mỗi tuần một lần.
Dụ Tuyết Thanh dạo này không ở trong nước, không có cách nào dùng biện pháp thôi miên để trị liệu cho anh.
Cô cần phải mua một chút dược liệu hiếm có tác dụng an thần, làm cho anh một chiếc túi thơm.
“Được.” Diệp Linh cũng không hỏi nhiều: “Nếu Doanh tiểu thư muốn đi, tôi sẽ bảo bố tôi chuẩn bị một đội hộ vệ.”
Hai người họ đang đi, phía trước có một bóng người nhìn chằm chằm vào Doanh Tử Khâm đầy vẻ dữ tợn.
Diệp Linh nhìn rõ bóng người kia, cảnh giác: “Diệp Lãng, anh muốn làm gì? Nội hình của anh đã không còn, đừng
có đổ tội lên đầu Doanh tiểu thư.”
Diệp Lãng cười lạnh: “Tại sao lại không trách cô ta? Tất cả đều do cô ta cả!”
Nửa năm trôi qua, anh ta vẫn không thể chấp nhận được.
Doanh Tử Khâm giương mắt, hoàn toàn không nhớ gì: “Anh ta là ai?”
Vân Sơn cũng hơi giật mình, thăm dò: “Có thể là một tên ngốc nào đó từng bị cô dạy dỗ?”
Nhiều quá, anh ta cũng không nhớ ra.
Doanh Tử Khâm gật đầu, không để ý mà đi thẳng vào khu nhà.
Diệp Linh lại một lần nữa cảnh cáo: “Diệp Lãng, anh đừng có nghĩ đến chuyện động tay động chân.”
Sắc mặt Diệp Lãng tối sầm, không nói tiếng nào, trở về phòng của mình.
Kể từ hồi tháng sáu anh ta bị Doanh Tử Khâm đánh cho một trận ngoài võ đài, cũng đã nửa năm nhưng nội kình
của anh ta vẫn chưa khôi phục.
Dù anh ta đến giới cổ y mấy lần, nhưng các cổ y đều nói rằng, anh ta không có thiên phú cổ võ.
Chuyện này đúng là vớ vẩn!


Diệp Lãng có thể khẳng định chắc chắn rằng chính Doanh Tử Khâm đã phế đi nội hình của anh ta, chỉ là không biết
đã dùng thủ đoạn gì.
Nhưng điều tồi tệ nhất là thực sự không một ai có thể làm chứng cho anh ta.
“Bố ơi.” Diệp Lãng trầm giọng: “Khó khăn lắm cô ta mới đến giới cổ võ một lần. Lần này, có thế nào cũng không
thể thả cho cô ta đi được.”
“Tất nhiên là là bố hiểu ý của con.” Sau khi bị thu hồi quyền chỉ huy đội hộ vệ, chú hai Diệp cũng thấy không vui
vẻ: “Bố đã thuê một nhóm cổ võ giả.”
“Cô ta thật sự biết cổ võ đấy bố ơi.” Diệp Lãng lại nói: “Cô ta có thể phế cả nội hình của con, bố tuyệt đối không
được xem thường.”
“Yên tâm, nhóm cổ võ giả mà bố thuê đều có tu vị trên hai mươi năm. Cô ta năm nay mới bao nhiêu tuổi? Chắc là
chưa được hai mươi tuổi.” Chú hai Diệp hất tay: “Ừ thì theo như lời con nói, cho dù cô ta là thiên tài đi nữa, có
được tu vi hai mươi năm là đã giỏi rồi.”
Rất nhiều cổ võ giả chỉ có thể ngưng tụ nội kình khi ở độ tuổi trưởng thành.
Hai mươi tuổi có tu vi cổ võ mười năm thì đã được gọi là thiên tài.
Hơn nữa, nữ giới tu luyện cổ võ sẽ yếu hơn nam giới rất nhiều.
Thật sự cho rằng ai ai cũng có thể giống như Tạ Niệm, Lâm Thanh Gia hay Nguyệt Phất Y à?
Với tài nguyên và gen di truyền của ba dòng họ Lâm, Tạ, Nguyệt mà cũng chỉ có thể bồi dưỡng được mấy thiên tài
như vậy thôi.
Chú hai Diệp vẫn không quá coi trọng.
“Con vừa nói là ngày mai nha đầu Diệp Linh kia sẽ dẫn Doanh Tử Khâm để Đan Minh.” Chú hai Diệp nheo nheo
mắt: “Vừa hay có thể tiêu diệt cùng lúc.”
Đợi khi ông ta giết luôn cả đứa con nối dõi của gia chủ nhà họ Diệp, vậy thì ông ta sẽ ở thành người chưởng quản
nhà họ Diệp.
***
Sáng sớm ngày hôm sau.
Vân Sơn theo Doanh Tử Khâm tới Đan Minh.
Doanh Tử Khâm đến kho dược liệu để mua đồ, lấy ra lệnh bài lần trước.
Diệp Linh nhìn thấy trên đó có một chữ “Thiên”.
Cô ấy suýt nữa nhảy dựng lên: “Doanh tiểu thư cô có lệnh bài cấp Thiên à?”


Lệnh bài cấp Thiên của Đan Minh cũng không tính hiếm thấy, không hiếm bằng loại không có mã số.
Chỉ cần bán ra một số lượng dược liệu nhất định ở Đan Minh hoặc bỏ ra một số tiền để mua là có thể lấy được. Sau
này, chỉ cần có tiền là có thể làm lệnh bài. Đừng nói đại gia tộc, ngay cả trong tay nhà họ Lăng cũng có mười mấy
tấm lệnh bài cấp Thiên.
Trước đây thì tương đối ít.
Những gia tộc nhỏ như nhà họ Diệp, không có dược liệu, cũng không có tiền, chỉ có thể làm được một tấm lệnh bài
cấp 1.
Lệnh bài cấp Thiên có quyền hạn lớn hơn.
Một số loại dược liệu chỉ có thể mua bằng lệnh bài cấp Thiên.
“Ừm.” Doanh Tử Khâm tung tấm lệnh bài trên tay: “Tiện tay nhặt được.”
Diệp Linh: “…”
Vân Sơn im lặng nhìn lên trời.
Anh ta đã quen với chuyện này.
Cách đó không xa.
Nhan An Hòa đi cùng một người phụ nữ khác đến, vừa đi vừa cười nói.
“Đúng thế, một người ở thế giới bên ngoài, dù biết y thuật cũng chỉ nghe nói đến Đan Minh mà thôi, cô cho rằng cô
ta làm sao có thể vào đây được?”.
“Cô ta nghĩ rằng mình nổi tiếng ở thế giới bên ngoài thì ghê gớm lắm, nhưng cô ta không biết rằng thế giới trong
mắt cô ta chỉ là phần nổi của tảng băng.”


Người phụ nữ kia là một vị đany,nhưng cô ta cũng đồngývới quan điểm của Nhan An Hòa.
“Thật sự không hiểu cô ta đắcýcái gì.”Nhan An Hòa xoay người lại.
Vừa ngẩng đầu,ánh mắt đã bắt gặp cô gái đang đứngởtrong hàng.
Lời đang nói cũng im bặt.