Mặc Linh Linh mải miết chăm chú vào công việc dọn dẹp thư phòng, phát hiện ra giọng nói có vẻ nghiêm trọng bên ngoài cánh cửa.

" Hai người họ đều đã không còn, thiếu gia giấu kín kẽ như vậy không sợ phu nhân oán trách sao! "
Đồng tử chợt mở rộng, đôi chân nhẹ gót chạy đến ghé sát thăm dò.

Cô vừa nghe liền thấy bất ngờ, trợ lý Diệp đang nói về gia đình của phu nhân với giọng điệu pha chút u uất.

" Xin ngài hãy cân nhắc cho phu nhân được tới tang lễ… "
Biết được toàn bộ sự thật, cô ngồi thụp xuống bơ phờ.

Trong đầu chạy ngang ý nghĩ nhất định phải đem mọi thứ nói cho phu nhân biết nhanh nhất có thể.

Lệ Đào ngồi lặng lẽ đắm chìm trong vườn hoa thơ mộng, tách trà ấm nóng vừa kề lên miệng đã bị tiếng gọi vọng lại khiến cô giật mình làm đổ hết lên người.

Thấy vậy Linh Linh sợ hãi chạy lẹ đến lau sạch cho cô, miệng không ngừng nói lời xin lỗi mong được lượng thứ.

Cô không quan tâm nhiều tới vậy, tay nhẹ đỡ người cô nhóc lanh lợi đứng dậy hỏi han.

" Có chuyện gì mà em hốt hoảng vậy? "
" P-phu nhân…!! "

Giọng nói gấp gáp lại càng khiến cô tò mò gặng hỏi tới cùng.

Linh Linh rơm rớm nước mắt lắp bắp thuật lại tất cả.

" Mẹ và em gái của người… hic… đều đã… không còn trên thế gian này nữa… huhuu… "
Nghĩ lại chuyến đi công tác dài ngày của chồng cô có chút nghi vấn trong lòng.

Thân thể tạm thời bất động trước cảm xúc khó bộc phát đau nhói trong tim lan truyền thẩm thấu qua từng lớp mô thịt.

" Em…vừa nói gì cơ…? "
Diệp Nhân Trì vừa tắt máy bước tới, bỗng va phải sắc mặt Lệ Đào không được tốt, thêm khung cảnh khóc nức nở của mối tình đầu anh có chút lo lắng tới gần.

Vừa nhận ra trợ lý Diệp, cô mất bình tĩnh níu cổ tay áo tra hỏi tận tình.

" Tố Dao Hi…chữa trị đã có tiến triển đúng chứ??? "
Lệ Đào run rẩy đôi môi, nỗi sợ to lớn trong tiềm thức đã không thể đứng vững thêm được nữa.

Nghe câu hỏi của người phụ nữ đáng thương trước mặt, cậu không nỡ dối lòng mà phanh phui ra toàn bộ sự thật.

Đôi chân mất sức gục xuống nền đất, cơ thể bất động nằm yên mặc tiếng kêu gọi cố dựng dậy của hai người cô tin tưởng nhất.


Sống mũi cay cay đón nhận dòng lệ ấm nóng tuôn trào từ khóe mắt đỏ lừ.

Thoáng chốc cô bật dậy, tức giận phi nhanh vào căn phòng cất gọn mọi thứ vào chiếc vali cỡ lớn.

" Người hãy bình tĩnh lại đi phu nhân!! "
" Phu nhân!! "
Lệ Đào dứt khoát bước lớn ra bên ngoài, chắc giọng ra lệnh Diệp Nhân Trì đặt vé tới Mĩ nhanh nhất trong ngày.

Cô không ngờ chuyện lớn tới vậy Chi Sơ lại có thể giấu nhẹm đi không nói một lời, một mình tự ý quyết định bỏ mặc cô như một con ngốc không hề hay biết gia đình mình vốn nhung nhớ nay đã sụp đổ.

Trợ lý Diệp đồng ý với cách làm của cô, không ngăn cản bước đi vẫn run lên từng đợt.

Cả một chặng đường dài trên tầng mây xanh cao, cô ngước ra khung cửa kính lòng đầy trắc ẩn khó đoán.

" Người có thể ngủ một giấc cho tới khi tiếp đất an toàn.

"
" Mẹ và em gái đều bỏ mặc tôi rồi…tôi còn có tâm trạng thư thả để nghỉ ngơi sao… "
" Họ đều đã…ngủ quên mất tôi trên thế gian này…"
Niềm tin vừa nảy nở liền bị hành động tàn nhẫn của chồng dập tắt.

Cô không còn tin tưởng vào bất kì ai được nữa, ngay cả chồng mình còn chẳng thể đặt toàn bộ sự tín nhiệm sao có thể vì người khác mà lay động.

.