Editor: Mai Tuyết Vân

Những người khác đều lập tức vây quanh, cảm thấy vô cùng hứng thú thậm chí còn chen ngang người đẩy Thích Hà ra. Thích Hà đột nhiên cảm thấy chút buồn nôn khó hiểu. Video trong di động bắt đầu phát, dù Thích Hà không thấy nhưng nghe rất rõ ràng.

Mấy nam sinh ngồi trên ghế vô cùng rung động. Mặt đỏ tai hồng, thậm chí còn có phản ứng. Thích Hà không tự chủ được phải tự mình tránh ra, lập tức liên tưởng đến cô ngốc Vân Phồn Tinh.

Cô ngốc chậm chạp đó sau này sẽ không gặp phải tên tra nam cặn bã như thế chứ? Quay video thì thôi còn kêu bạn bè cùng xem...

Chỉ nghĩ đến trường hợp đó thôi, gân xanh trên trán Thích Hà bắt đầu giật giật.

"Tao cảm thấy bạn gái mày quá xấu, da đen, mặt mũi không đẹp, xem lâu chướng mắt."" Sau khi rung động chậm rãi tiêu tan, bắt đầu có người xoi mói.

Người quay video có chút đồng tình: "Tao cũng cảm thấy không đẹp, nhưng chẳng còn cách nào khác, nó thích tao, thế nào cũng sẽ ầm ĩ với tao. Dù sao bây giờ tao chưa có người trong lòng, chơi đùa chút cũng chẳng sợ.""

Thích Hà cười lạnh trong lòng, cmn, nếu có người dám ôm mộng tưởng đó với cô ngốc, hắn sẽ cho kẻ đó biết vì sao máu lại màu đỏ!

"Theo tao thấy thì, nếu đứa con gái trong video là Vân Phồn Tinh cùng lớp chúng ta, tao cảm thấy sẽ rất tuyệt.""

"Sao lại nói thế?" Nam sinh bàn luận về nữ sinh, lập tức tinh thần phấn chấn hẳn.

"Vừa rồi, tao đi ngang cửa phòng bên cạnh, thấy Vân Phồn Tinh dựa vào tường. Bà nó, bình thường mặc đồng phục không để ý, hôm nay mặc váy xếp nhiều tầng, đôi chân ấy, tao có thể chơi cả một năm!""

Thích Hà lập tức đen mặt, cái váy xếp tầng kia là hắn mua.

"Tuy là người thiểu năng nhưng trong số nữ sinh lớp tao, cô ấy là đẹp nhất. Trắng nõn mềm mại, quan trọng còn rất ngoan! Đúng là cực phẩm, bọn mày nghĩ xem, nếu làm cái gì đó với cô ấy có phải rất kích thích không?"

"Kích thích cái gì? Thiểu năng đã rất tội nghiệp rồi, còn suy nghĩ đến chuyện xấu xa thế sao? Có còn là người không vậy?" Thích Hà ngay thẳng nói.

Ngoan à? Cô ngốc ngoan ở đâu?

Một đám sói bắt nạt dê con, còn muốn ra tay với cô ngốc. Thích Hà phát hiện bản thân trước đây suy nghĩ quá hồn nhiên, cho rằng mình sa đọa trụy lạc, đời đầy kẻ ác, vậy hắn sẽ làm kẻ ác. Nhưng trên thực tế, việc ác thật sự hình như hắn không tiếp nhận được.

Giống như mấy người này...Rõ ràng tuổi tác so với hắn không khác mấy, miệng đầy lời thô tục, trong lòng dơ bẩn không chịu nổi, không hề có giới hạn!

Hắn hoàn toàn không thể chịu đựng được nếu bản thân trở thành người như vậy.

Thích Hà đột nhiên bật dậy rời đi, trực tiếp đi đến phòng Phồn Tinh. Đây là lần thứ hai hắn nhìn cô mặc váy xếp, còn đôi chân trắng nhỏ kia. Ái chà! Làm người tốt thật mệt, thật sự rất mệt!

Làm anh trai còn chưa đủ, còn phải làm mẹ, làm cha nữa. Bây giờ hắn rất quan tâm, sau này cô ngốc sẽ do ai chăm sóc, nếu gặp phải kẻ cặn bã thì phải làm sao mới được?

Cũng không biết có phải ban ngày suy nghĩ nhiều nên đêm nằm mộng về Phồn Tinh. Sau khi cuộc hội họp ban đêm chấm dứt, Thích Hà liền nằm mơ.

Hắn mơ thấy cô ngốc Vân Phồn Tinh, cái tốt không học lại đi học hư. Đầu óc vốn không tốt còn học người khác yêu đương.

Coi trọng một tên nhu nhược, khóc sướt mướt muốn sống muốn chết, đòi ở cùng tên nhu nhược đó!

"Vân Phồn Tinh, mẹ nó có phải đầu óc hỏng rồi không? Đó là một tên cặn bã, vì sao cô còn muốn ở cùng hắn?" Thích Hà tức giận suýt bùng nổ.