Editor: Mai Tuyết Vân

Sau khi Vân Tiếu Hòe công tác nước ngoài trở về, đã tức giận mắng Tạ Tuệ Tú: "Em xem con mặc cái gì vậy, chẳng lẽ em không đặt mua quần áo cho con, giúp con trang điểm sao?"

Vân Tiếu Hòe nhìn thấy Phồn Tinh, trong lòng rất vui mừng. Đứa trẻ này vốn là chị em song sinh vói Gia Duyệt, không ngờ sau khi lớn lên lại có khí chất hoàn toàn trái ngược với chị.

Ông ta là đàn ông, tất nhiên biết đàn ông thích loại phụ nữ gì. Gia Duyệt thích hợp lấy về quán xuyến nhà cửa, nhưng đại đa số đàn ông sẽ thật sự thích loại thỏ ngọc đáng yêu dễ thương như Phồn Tinh.

"Trang điểm cái gì chứ? Em vừa thấy con đã...""

"Em có thể nhìn xa trông rộng một chút không thế?""

Cũng không biết Vân Tiếu Hòe nói gì với Tạ Tuệ Tú, từ đó về sau bà ta thay đổi gánh lấy trách nhiệm làm mẹ với Phồn Tinh. Giúp cô mua một tủ đầy quần áo đẹp, còn mời giáo viên lễ nghi đến dạy cô.

Phồn Tinh nhìn tủ quần áo đầy ắp, cảm giác lạ mắt. Đẹp thì có đẹp nhưng cô không hề thích. Vì sao tất cả đều là màu trắng hoặc là màu nhạt giống hệt như cải trắng nấu cơm thế?

Cô thích màu sắc rực rỡ, thích bảy sắc cầu vồng, vừa thấy tâm tình đã tốt lên.

"Gia Duyệt, đây là em gái cậu sao?" Vân Gia Duyệt mang theo một đám thanh thiếu niên đến nhà mở tiệc, Phồn Tinh ở trong bếp ăn vụng kem bảy màu, bước từ bếp ra đã thấy một đám người.

Thiếu nữ mặc quần áo trắng, con ngươi mang theo chút mơ hồ, nhìn giống như một đóa hoa bách hợp chậm rãi lay động trước gió. Trên người toát lên khí chất đơn thuần lương thiện, khiến người khác không kiềm được đưa mắt nhìn cô.

Ở phía sau Vân Gia Duyệt có không ít nam sinh bất ngờ mắt lấp lánh. Ngụy Tử Trác yên lặng nhìn lướt Phồn Tinh. Dáng vẻ cô đúng là ngày càng xinh đẹp rồi.

Có hai nam sinh tiếp cận Vân Gia Duyệt, một là Ngụy Tử Trác, người còn lại tên là Văn Nhân Nho. Vân Tiếu Hòe chọn con rể luôn lưỡng lự giữa hai người này, Ngụy Tử Trác với Gia Duyệt là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm. Văn Nhân Nho, điều kiện gia đình lại vô cùng tốt, thậm chí so với nhà họ Ngụy còn tốt hơn.

Văn Nhân Nho nhìn thấy ánh mắt lén lút dò xét của Ngụy Tử Trác, trong lòng cười lạnh. Xem ra có một số người, tâm tư không đơn giản đâu.

Thật ra hắn cũng không quá yêu thích Vân Gia Duyệt, chẳng qua cô gái này từ trước đến nay đều khơi dậy sự hứng thú của hắn, còn có khuynh hướng nghiêng về phía Ngụy Tử Trác. Văn Nhân Nho hắn muốn cái gì thì hiếm khi không chiếm được, Vân Gia Duyệt từ chối hắn, dù thế nào hắn cũng phải chinh phục được cô ta.

Phồn Tinh cũng đang nhìn những người kia, ngay cả chào cũng lười, chậm rãi đi về phòng. Nếu ăn nhiều kem sẽ bị đau bao tử, Thích Hà đã bảo thế.

"Em gái cậu hình như rất cá tính."" Có người nói với Vân Gia Duyệt, không phải châm chọc mà là có chút yêu thích.

Vân Gia Duyệt nhất thời trong lòng không hề vui vẻ. Có cá tính ư? Cô chỉ là một con ngốc, không hề hiểu đạo lý đối nhân xử thế mà thôi.

"Gia Duyệt, em gái cậu có bạn trai chưa? Cậu xem hai ta thân như vậy, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, để tôi làm em rể cậu chắc chắn không bắt nạt em ấy...""

Một người mở lời, ngay sau đó lại càng có nhiều người hùa theo. Vân Gia Duyệt suýt chút nữa tức giận đến trừng mắt. Bọn họ bị sao vậy?

Lúc trước cả đám đều vây quanh cô nịnh nọt, tất nhiên là có cảm tình với cô. Bây giờ vừa quay đầu đã bắt đầu mơ ước con ngốc kia, mắt mù rồi sao?

Trong lòng Vân Gia Duyệt buồn bực, xưa nay chỉ có người khác làm nền cho cô, bây giờ lại có người dám tranh giành sự nổi bật với cô sao?

"Gia Duyệt, đó là em gái sinh đôi với cậu à? Lễ trưởng thành của cậu sắp đến rồi, lúc đó sẽ tổ chức với em gái cậu à?""

Vân Gia Duyệt lập tức phản bác nói: "Tất nhiên là không rồi.""

Cô ta mới là công chúa nhỏ duy nhất của nhà họ Vân, chỉ là một con ngốc mà thôi. Có tư cách gì mà tổ chức lễ trưởng thành với cô chứ?

Cô phản đối quá nhanh, tâm tình lại không vui, nên vẻ mặt có chút hung dữ.