Editor: Mai Tuyết Vân

Thích Thịnh vô cùng kiêu ngạo tiếp tục nói: "Tao chỉ dạy cho nó một bài học, sớm hay muốn tao cũng lấy mạng nó!""

Phồn Tinh ngẩng đầu lên, nơi đáy mắt vô cùng lạnh lẽo. Thích Hà nhất thời không chuẩn bị khi nhìn thấy ánh mắt của cô thì khiếp sợ, cảm thấy giống như bị thú dữ rình rập.

Bông hoa nhỏ không kể cho cô nghe chuyện bị bắt nạt. Phồn Tinh có chút không vui, nên khi xuống tay với Thích Thịnh sức lực cũng rất lớn.

Cô giống như đạn đại bác, bổ nhào lên người Thích Thịnh, giữ người trong thang máy trình diễn thảm kịch quyền sắt đập vào người. Thang máy chấn động hai lần, cuối cùng Thích Thịnh không chịu nổi cơn đau mà ngất đi.

Phồn Tinh rất lạnh lùng, sau khi thang máy xuống lầu một, lại lặng lẽ ấn đến tầng Ngụy Tử Trác thuê phòng.

Trong phòng, Văn Nhân Nho còn đang suy nghĩ phải giải quyết Ngụy Tử Trác thế nào. Dù sao cơ hội khó có được, hơn nữa tiếng xấu cũng không đặt lên người hắn. Ngụy Tử Trác tự tạo nghiệp, đánh ngất hắn là Vân Phồn Tinh, có liên quan gì đến Văn Nhân Nho?

Cẩn thận suy nghĩ, đang nghĩ lui nghĩ tới thì lại phát hiện, Phồn Tinh không tốn chút sức vác một chàng trai trên vai, một lần nữa trở về phòng. Vẻ mặt của Văn Nhân Nho lập tức trở nên...Rất khó coi, tóm lại là như thế này: (Ω Д Ω)

Phồn Tinh không chút thương tiếc ném người đang khiêng xuống thảm, phát ra một tiếng nặng nề nghe qua rất đau: "Không thích hắn, có cách nào không?"

Lời Phồn Tinh nói tuy không có đầu đuôi, nhưng người như Văn Nhân Nho lại ngoài dự đoán hiểu được.

Con dê này, ông đây không thích, có cách nào xử lý hắn không?

Thật đúng là thấu hiểu lòng nhau, toàn thân cô ngốc đều toát lên khí thế muốn gây sự. Thuận tay lật người nằm trên đất qua, Văn Nhân im lặng. Chà, cũng là người quen cũ.

Năm đó, tình nhân mang theo đứa con hoang Thích Thịnh bước vào nhà họ Thích, đã qua mấy năm nhưng rất ít người nhắc lại quá khứ đen tối đó của Thích Thịnh. Nhưng ở sau lưng hầu như mọi người đều châm chọc, không dám công khai chính là không thể công khai, cho dù tận tâm bồi dưỡng trên người cũng để lộ ra sự tự ti.

Văn Nhân Nho trầm mặc một lát: "..."

Mẹ nó, đây là người thiểu năng ư, đúng là một đại sát tinh chuyên đi gây chuyện mà?

Văn Nhân Nho cũng là người xem náo nhiệt muốn náo nhiệt lớn một chút, Ngụy Tử Trác và Thích Thịnh đều không có giao tình tốt với hắn.

Thậm chí trong giới thượng lưu nhỏ bé này, ba người họ lại nhìn nhau không vừa mắt, có mâu thuẫn. Một khi đã như vậy...

"Có chứ."" Văn Nhân Nho không có ý tốt trả lời.

"Làm sao?"

Nụ cười khinh bỉ dần dần xuất hiện trên mặt Văn Nhân Nho.

*

Hôm sau, Hải Thành xảy ra một chuyện lớn chấn động lòng người, sở dĩ sức lan tỏa lớn như vậy, là vì người trong cuộc đều đẹp trai trẻ tuổi có gia thế hiển hách. Hơn nữa, phía truyền thông ban đầu vốn là chạy theo một vị ảnh hậu gả vào giới hào môn, tất nhiên là tin tức nóng hổi, những tay săn ảnh đều muốn bắt gian tình...

Kết quả, đúng là rất xấu hổ, bắt được hai thanh niên khỏa thân ở chung với nhau. Một người là nam, người kia cũng là nam.

Thật...Thật chấn động.

Nhưng trong mắt bao nhiêu con người, thì dáng vẻ của Ngụy Tử Trác và Thích Thịnh đều không tệ. Sau khi tin tức xuất hiện, trên mạng hai người họ còn trở thành một cặp đôi nổi tiếng.

Cũng không biết là mất nhân tình hay đạo đức suy đồi nữa.

Phồn Tinh nghiêng đầu, giống như người vừa mở ra cánh cửa dẫn đến thế giới mới, hóa ra còn có thể hành xử như vậy. Yên lặng rút quyển sổ màu đỏ trong cặp ra, sau đó ghi cách thức Văn Nhân Nho dạy vào.