Editor: Mai Tuyết Vân

Trong tích tắc, ngài Đại học sĩ tương lai suy nghĩ rất nhiều.

Hắn biết rõ, nhất định bản thân không phải là một kẻ biết thỏa mãn, không cam lòng làm người thường, không chịu bị chôn vùi, thậm chí còn vì thế mà không từ thủ đoạn.

Ở trong thôn, trưởng bối còn sống mà muốn ra riêng, thì sẽ bị gọi là bất hiếu. Thậm chí hắn còn muốn khuyên phụ mẫu ra ở riêng, phân chia căn nhà ba gian kia, điều đó chứng minh hắn không phải kẻ hiền lành gì.

Nhưng phụ mẫu hắn hiếu thảo, việc ở riêng là không thể.

Nhưng bắt hắn từ bỏ kỳ thi, từ bỏ tương lai thăng quan tiến chức, thì không thể được.

Khuê nữ nhà thợ săn Mộc là một cô ngốc, nhất định thợ săn Mộc sẽ muốn tìm một chàng rể, để chăm sóc khuê nữ ngốc của ông.

Còn hắn thì đang rất cần ngân lượng để đi học.

Hắn không có yêu cầu gì với thê tử, dựa vào sự bất công của tổ phụ tổ mẫu, chẳng hy vọng sẽ cưới cho hắn một thê tử thành thật hiền lành gì, sẽ để tiền cung phụng cho tam thúc.

Cưới ai, mà chẳng giống nhau?

Chỉ cần cho hắn một cơ hội, hắn nhất định phải vượt long môn!

Chỉ cần hắn có thể thăng quan tiến chức nhanh chóng, về sau cho dù không có tình cảm với khuê nữ ngốc nhà thợ săn Mộc, cũng sẽ chăm sóc cô cả đời.

Cưới một thê tử ngốc, giúp hắn thoát khỏi tình cảnh khó khăn, vậy nên chọn cái nào?

Từ Thụy Khanh cảm thấy bản thân phải suy nghĩ cho cẩn thận.

*

Đào được bảo bối lớn như vậy, Mộc Lão Tam chẳng còn lòng dạ săn thú, dùng y phục cẩn thận bọc nhân sâm núi song sinh lại, rồi chuẩn bị xuống núi.

"Tiểu tử Từ gia, nếu được thì đến nhà ta ăn cơm chiều đi?"

Người trong thôn rất dễ nổi lòng tham, nếu biết ông kiếm được nhiều tiền, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Mời tiểu tử Từ gia ăn cơm, cũng nhờ hắn giữ bí mật hộ, là chuyện nên làm.

Từ sáng đến giờ Từ Thụy Khanh chỉ ăn được một miếng bánh.

Nhớ đến kế hoạch của mình, vì thế gật đầu đồng ý.

Qua lại với thợ săn Mộc và khuê nữ của ông vài lần cũng tốt, có thể dễ dàng ra tay hơn.

Lúc hai người còn đang nói chuyện, Phồn Tinh đã đi vòng ra sau một thân cây...

Mộc Lão Tam gọi một tiếng khuê nữ.

Phồn Tinh đã bắt được một con rắn lớn hoa văn màu đỏ, ló đầu ra từ sau thân cây.

Rắn lớn đỏ đen xen kẽ, nhìn sơ dài hơn một mét, bị Đại lão nắm chặt cái cổ, liều mạng vùng vẫy giãy dụa, nhưng không cách nào thoát ra được.

Hơi thở của Từ Thụy Khanh cứng lại.

Đột nhiên cảm thấy cưới con gái ngốc nhà thợ săn Mộc, có thể sẽ chẳng giúp được gì cho hắn, mà còn...

Là nhảy vào hố lửa cũng nên?

Ngốc không còn thuốc chữa.

Lực sát thương quá lớn, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Cứ nghĩ đến việc cô không thích sẽ túm lấy cổ hắn, không biết hắn có còn sống đến ngày đề tên trên bảng vàng hay không.

Kế hoạch vừa nghĩ khi nãy, là nhất thời xúc động rồi!

Sau khi ngài Đại học sĩ tương lai nhìn thấy sức mạnh của Phồn Tinh, suy nghĩ lập tức thay đổi, yên lặng bảo vệ bản thân, ý tưởng lợi dụng cô để học hành tạm thời nuốt xuống.

Bảo vệ mạng sống quan trọng hơn!

Mộc Lão Tam cũng rất hoảng hốt, giọng điệu còn run rẩy hơn so với khi phát hiện khuê nữ ngốc của mình tìm được nhân sâm núi: "Khuê nữ à... Con con, con đừng nhúc nhích! Nhất định không được nhúc nhích... Đừng nhúc nhích... Đợi phụ thân đến...."

Chỉ cần cử động, có thể sẽ tiêu đời ngay!

Đại lão nhìn hai người, đều sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

Bất giác cảm thấy mình đã dọa người ta.

Vì thế bàn tay càng siết chặt, siết chặt.

Dựa vào sức mạnh như thế, bóp chết tươi con rắn trong tay

Mộc Lão Tam:...

Từ Thụy Khanh:...

Đáng thương thay thiếu niên kia, suýt chút nữa ngừng thở.

Con gái ngốc nhà thợ săn Mộc thật đáng sợ, hắn chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, ngoại trừ biết viết văn làm thơ, ngoại trừ dung nhan như hoa như ngọc, ngoại trừ cái miệng có thể mê hoặc người ta, trí tuệ vô song, thì không còn cách nào giữ mạng.

Thôi, hắn có hơi sợ!

Sau khi Mộc Lão Tam sửng sốt chớp mắt, vỗ đùi cười to, khích lệ nói: "Giỏi! Không hổ danh là nữ nhi của Mộc Lão Tam ta, tay không có thể bóp chết rắn!"

Ông còn tưởng rằng khuê nữ ngốc sẽ bị rắn cắn, hù chết ông rồi!

Cuối cùng không ngờ chẳng bị cắn, mà còn có được một món ăn thôn quê, giỏi lắm!

Từ Thụy Khanh: "..." Trước mắt xem ra, thợ săn Mộc, cũng không phải kế hoạch an toàn.