Editor: Mai Tuyết Vân

Lúc Từ Thụy Khanh gật đầu tỏ vẻ bản thân không sợ.

"Vậy ngươi bắt rắn lột da, sau đó xào rắn cho ta, được không?" Lúc Phồn Tinh gian xảo, khi nói chuyện cũng sặc mùi lưu manh! Dường như đã luyện tập rất nhiều lần trong lòng, làm thế nào để gian xảo.

Nụ cười tươi lập tức đông cứng trên mặt.

Trong lòng ngài Đại học sĩ tương lai có vô số lần muốn chửi MMP.

"Ta..."

"Hi hi, biết rồi, ngươi sợ, còn không chịu nhận."

Nhìn thấy bông hoa nhỏ rất sợ, lại không chịu nhận. Hắn còn tưởng rằng cô ngốc, thật ra cô không ngốc, cô chính là một kẻ gian xảo.

Vẻ mặt kiêu ngạo.

Sưu Thần Hào: [...] MMP! Cô thật gian xảo, dám lừa Chiến thần đại nhân của nó, cuối cùng còn kiêu ngạo sao? Lật bàn (╯‵□′)╯︵┻━┻

Từ Thụy Khanh đúng là nam nhân thê thảm nhất.

Đợi đến khi Phồn Tinh giết rắn lột da, chỉ còn lại một con rắn trơn bóng, còn phải tự mình xuống bếp làm đồ ăn.

Tuy quân tử không vào bếp, nhưng Mộc Lão Tam sẽ không vì lý do trên mà quan tâm con rể tương lai. Khuê nữ của ông là bé ngốc, ngay cả chiên bánh còn cháy, tất nhiên phải đào tạo Từ Thụy Khanh vào bếp rồi!

Tục ngữ nói không sai, ăn nhờ ở đậu có ngày bị bán.

Ông đồng ý nuôi con rể, cũng đồng ý vung tiền để hắn thi khoa khảo, nhưng cũng không ngốc nghếch cung phụng hắn như tổ tông trong nhà.

Nếu không để Từ Thụy Khanh làm chút chuyện, càng nuông chiều hắn, sau này khả năng hắn trở mặt rất cao.

Cho nên phải xuống bếp đã.

Phồn Tinh ngồi cạnh bếp lò nhóm lửa, Từ Thụy Khanh xào rau.

Trong tay tiểu cô nương cầm một thanh củi cháy, bàn tay dơ dáy bẩn thỉu, còn thèm ăn quà vặt, lúc này Từ Thụy Khanh phải đút cho cô ăn.

Ngón tay cầm viên kẹo, nhét vào miệng tiểu cô nương.

Bất ngờ chạm vào đôi môi mềm mại, hắn vô thức giật mình.

Vành tai đều đỏ lên!

"Bông hoa nhỏ lại xấu hổ rồi... Hắn thật dễ xấu hổ."

Sưu Thần Hào vừa nghe lời Đại lão nói, cảm thấy ác ý rất đậm.

Thật giống như gã dê xồm đang lầm bầm, tiểu nương tử này thật dễ thẹn thùng mà, khiến hắn không nhịn được muốn trêu chọc nàng tiếp...

Rõ ràng cô chỉ là một loli có giá trị sức mạnh kinh khủng. Cuối cùng lại khiến Ngụy Tử Trác và Thích Thịnh không ngóc đầu lên được, còn thu hút sự chú ý của Văn Nhân Nho.

Bây giờ giống như lúc đó, cô lại bắt đầu đào hầm cho người khác chui vào rồi.

Chỉ khác nhau một điểm thông minh, cũng có thể trở nên đặc sắc vậy sao.

Sưu Thần Hào bắt đầu hoảng loạn.

Chớp mắt đã qua một năm.

Từ Thụy Khanh sắp thi khoa khảo.

Đại lão cẩn thận nhớ đến cuộc thi lúc trước của mình, rất khó khăn đấy, lần đầu tiên cô thi chỉ được 38 điểm.

Vì thế quyết định tự mình đưa Từ Thụy Khanh đến trường thi, sau đó còn cỗ vũ hắn cố lên.

Dù sao thì Mộc gia cũng có xe bò, thuận tiện đưa đi, còn sẵn dịp vào thành mua ít đồ ăn vặt cho khuê nữ.

Người nông thôn, xe bò vẫn là thứ hiếm lạ, không phải nhà nào cũng mua nổi.

Một lần đi mất vài đồng, thường đi nhờ xe người khác.

Từ gia không có.

Cho nên cả một đoàn người lớn bé chỉ có thể chờ ở ven đường.

Nhìn thấy từ xa có một chiếc xe bò đi đến, lập tức vẫy tay.

Trời còn chưa sáng hẳn, đợi đến khi xe dừng lại mới phát hiện là xe của Mộc Lão Tam, phía trên còn có Từ Thụy Khanh và Phồn Tinh.

"Mộc Lão Tam, dừng xe."

Từ gia có hai nho sinh cũng muốn thi khoa khảo, hơn nữa ngày thường Từ Tử Hàm và Từ Duệ ở nhà tỏ ra kiêu căng ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ vô cùng tự tin.

Điều này khiến Từ Lão Hán và Lý thị cảm thấy vô cùng tự hào.

Cho rằng chuyện nhà mình có hai tú tài đã chắc chắn như đinh đóng cột, đến lúc đó tất cả người trong thôn đều phải bám lấy bọn họ.

Ngồi trên xe bò thì thế nào?

Đó là vinh hạnh của những kẻ kia!

Cuối cùng Mộc Lão Tam còn chưa mở miệng, người nhà Từ gia đã lập tức bị Phồn Tinh từ chối nhục nhã.

Thật sự là từ chối nhục nhã!