Quả nhiên hùng hổ doạ người vẫn là cách giải quyết vấn đề hiệu quả nhất, Trúc rất vừa lòng với phản ứng của cô Liễu, chậm rãi nói thêm: "Sở dĩ tôi nói lo lắng cho thanh danh của cô là vì trong nhà còn có một cậu tư đang trong độ tuổi trưởng thành.

Trai chưa vợ, gái chưa chồng sớm chiều sống chung dưới một mái nhà, vài ba hôm thì không có chuyện gì, chứ vài ba tháng thì e không hay cho lắm."
"Cậu tư cách tôi tận tám tuổi đó đa!" Từng chữ như rít từ kẽ răng phát ra, cô Liễu bây giờ nào còn dáng vẻ ung dung bình tĩnh như trước.

Trúc nhẹ lắc lư quạt tròn, chút gió thoảng qua xua đi khí nóng của buổi trưa oi bức, nhìn người trước mặt khó chịu cô lại vui vẻ trong lòng, từ tốn mở miệng: "Trai mười tám đã đủ tuổi rước dâu rồi đấy cô Liễu."
Uống cạn nước trà trong ly, cô Liễu vội vàng tự rót cho mình thêm ly nữa.

Có lẽ vì tức giận nên tay hơi run, nước trà tràn ly đổ lênh láng ra bàn, dòng chảy một đường xiêu vẹo rơi xuống làn váy hoa nhí đẹp đẽ.

Liễu luống cuống phủi đi vệt nước trên váy mình.

Váy đã thấm ướt thì nào có khô nhanh như thế? Cô Liễu nhìn góc váy bị mình vò đến nhăn nheo, nó cũng giống như tâm trạng cô ả lúc này, muốn nhưng không thể đạt được, thử hỏi có thể cam lòng được sao?
"Hưởng đã đồng ý cho tôi ở lại đây, mợ không có quyền đuổi tôi đi." Cô Liễu nhìn mợ ba Trúc xinh đẹp ngồi đó uống trà, cắn răng nói: "Nếu thích, mợ có thể nói với Hưởng đuổi tôi đi.

Chỉ cần Hưởng lên tiếng, tôi sẽ không mặt dày tiếp tục ở lại."
Nét cười trên mặt Trúc bất giác lệch sang một bên, vô tình tạo thành nụ cười nhếch miệng đầy mỉa mai, châm chọc.

Biết thừa vợ chồng cô gặp nhau là cãi gần nhau là đánh, còn thách thức cô đi tìm cậu ba Hưởng nói chuyện.


Ngại ghê, cô không ngu như thế!
"Chuyện của đàn bà con gái chúng ta, đàn ông làm sao hiểu được." Không cho cô ả có cơ hội phản bác, Trúc hờ hững buông lời: "Tôi sẽ đem chuyện này bàn bạc lại với má chồng tôi, chỉ cần bà gật đầu thì dù có mười tên ba Hưởng cũng không dám trái lời."
"Mợ đang ép tôi?"
Dường như cảm thấy câu hỏi này quá mức buồn cười, Trúc hơi nghiêng người dựa lưng vào ghế gỗ, giọng nói mang theo ý cười đùa trêu tức: "Tôi ép cô cái gì cơ chứ? Tôi có ý tốt giúp cô tìm nhà ở, có ý tốt lo lắng cho thanh danh của cô, như vậy là ép cô sao?"
Cô Liễu ngồi đó, hai tay đặt trên đùi siết chặt, hai mắt đỏ hoe, mím môi không nói một lời.

Trúc nhìn nước trà có màu vàng nhạt trong vắt trong ly, chợt nhớ người ở thời đại này phân biệt và đặc tên các loại trà dựa theo màu sắc.

Giá trà cũng không rẻ, chỉ có những gia đình giàu có mới hứng thú bỏ tiền mua về thưởng thức.

Người ở đây có câu nói thế này: Gia đình nào trong nhà có trà, nếu không giàu có thì cũng là có quyền có thế.

Trà vàng hương thơm rất nhạt, có chút vị đắng nhưng không gắt cổ, lần đầu uống vào sẽ không quen, nhưng sau khi uống được thì sẽ chết mê chết mệt cái hương vị này.

Phú ông cũng là một người yêu thích trà vàng, trà vàng trong nhà cũng chỉ có người trong gia đình mới được thưởng thức.

Loại còn lại chính là trà xanh, nước trà trong xanh ngan ngát, vừa thanh lại dễ uống, mùi hương nồng đậm nhưng không gay mũi, thiếu đi chút vị đắng đặc trưng của trà vàng, bù lại mang theo chút ngọt thanh của thiên nhiên.

Trà xanh trong nhà, phú ông chuyên dùng để tiếp đãi khách.

Trúc mỉm cười nhìn cô Liễu đang hậm hực đối diện, lại nhìn sang đứa hầu đang khúm núm trong góc, ngoắc tay ra hiệu với con Đẹt, hỏi: "Nó tên gọi là gì?"

Con Đẹt lanh lẹ trả lời: "Dạ mợ, đó là chị Mén."
"Ừ." Trúc gật đầu, lại nói: "Mén theo hầu cô Liễu đó ư?"
"Dạ mợ, đúng ạ."
"Em làm trong nhà này được bao lâu rồi?"
"Dạ mợ, cũng gần năm năm rồi ạ."
"Cũng lâu dữ thần đó chứ." Trúc bâng quơ hỏi tiếp: "Vậy em có biết ông hay dùng trà gì để đãi khách không?"
"Dạ, con biết.

Là trà xanh ạ." Mén run rẩy quỳ trên đất, không dám ngẩng đầu nhìn mợ ba.

"Ừ, giỏi." Trả lời đúng thì phải khen, làm sai thì phải được răn dạy.

Trúc dùng quạt gõ nhịp trên bàn, hỏi tiếp: "Thế cô Liễu là khách hay chủ?"
"Dạ, cô Liễu là khách ạ."
"Vậy sao trên bàn lại bày trà vàng thế hả?" Trúc đập mạnh quạt xuống bàn, gương mặt không còn nét cười trông hung hăng hẳn lên.

Con Đẹt đứng phía sau cũng sợ hãi quỳ xuống, run rẩy không dám hó hé nửa lời.

Mén quỳ bò ra đất, không ngừng dập đầu van lạy nói mình biết sai rồi, cầu xin mợ ba tha thứ.


Mặc cho Mén khóc lóc cầu xin, Trúc không thèm đoái hoài tới nó, mà nhìn qua con Đẹt đang co người rụt cổ phía sau, nói: "Mợ rày la con Mén, em quỳ đó làm gì."
Nói xong, liền ném cây quạt trong tay cho nó, không vui nói: "Trời nóng nực muốn chết, đến đây quạt gió cho mợ."
Bên này một chủ một tớ kẻ ngồi người quạt.

Bên kia cô Liễu tái mét mặt mày, con Mén thì vẫn còn quỳ lạy xin tha.

Cô Liễu nghiến răng hồi lâu, đứa theo hầu mình bị chửi bị mắng cũng chẳng khác gì đang tát vào mặt mình.

Nhìn mợ ba Trúc hống hách ra oai mà Liễu hận đến ruột gan thắt lại, cuối cùng chỉ có thể cười gượng nói rằng: "Chỉ là một chút nước trà, mợ hà tất phải làm lớn chuyện."
Trúc lắc đầu, tỏ vẻ không tán thành với cách nói này: "Ba chồng tôi đặt ra quy tắc rất rõ ràng, trà vàng để người nhà dùng, trà xanh để tiếp đãi khách.

Cô Liễu học cao hiểu rộng, chẳng lẽ không hiểu được ý nghĩa của việc làm này sao?"
Cô Liễu cắn môi, không đáp.

"Thôi thì cứ để tôi nói luôn cho cô biết vậy." Trúc tự rót cho mình thêm ly trà, lắc nhẹ trong tay, nói: "Từ hành động của ông, có thể dễ dàng nhìn ra được ai mới là người một nhà, ai là người dưng nước lã."
Nói dứt câu, cô bèn ngồi thẳng người lại, ngón trỏ nhẹ nhàng đẩy đổ ly trà của cô Liễu, nước trà đổ hết ra bàn, văng tứ tung lên quần áo cô ả.

Cô Liễu giật mình đứng dậy tránh ra sau, nhìn phần áo dính nước của mình, giận đến nói năng lộn xộn: "Cô...!cô làm gì vậy hả?"
"Trà này không phải ai cũng uống được đâu." Nói đoạn, lại nhìn sang con Mén đang quỳ khóc ra lệnh: "Khóc lóc cái gì, còn không mau đổi một bình trà xanh mang cho cô Liễu.

Hay muốn ở lại ăn đòn rồi mới đi?"
Con Mén nào dám cãi lời mợ ba, thưa dạ một tiếng rồi chạy nhanh đi.

Cô Liễu bây giờ nào còn dáng vẻ dịu dàng như trước nữa, gương mặt đỏ bừng vì tức giận.


Trúc làm như không thấy cơn phẫn nộ đang toả ra từ người cô Liễu, còn thân thiết dặn dò: "Cô Liễu nhớ uống nhiều trà xanh nha, trà xanh tốt lắm, có tác dụng thanh lọc cơ thể, loại bỏ các chất độc hại trong cơ thể ra ngoài, rất phù hợp với cô Liễu đây."
Mặc dù lời nói thể hiện sự quan tâm chăm sóc, nhưng cô Liễu có thể cảm nhận được sự chế giễu và châm chọc bên trong.

Cô ta giận dữ quay người, toang muốn bỏ đi.

Nào ngờ bị Trúc gọi lại: "Cô Liễu chậm đã, tôi còn chưa nói xong cơ mà."
"Mợ nhục nhã tôi thế này còn chưa hả lòng hả dạ hay sao?" Hai mắt cô Liễu đỏ hoe, nói.

Trúc thở dài, đứng dậy đi đến trước mặt cô Liễu, buồn buồn nói: "Hình như cô Liễu rất có thành kiến với tôi thì phải, năm lần bảy lượt cứ oan uổng cho tôi."
Liễu nhìn cô diễn trò, không nói chuyện.

Trúc cũng không vòng vo thêm nữa, nói thẳng vào vấn đề: "Cái hôm mà tôi té xuống ao, trước đó cũng là đang nói chuyện với cô Liễu thế này, có đúng không cô?"
Cô Liễu đảo mắt, đáp: "Đúng vậy, hôm đó tôi với mợ có đứng đây nói chuyện một hồi, sau đó tôi trở về phòng trước, không lâu sau thì nghe được tin mợ trượt chân té ao."
"Ồ.

Ra là vậy." Trúc gật đầu, sau đó mỉm cười tiễn khách: "Không phiền cô Liễu trở về thay quần áo nữa."
Cô Liễu cuống quýt rời đi, không một câu chào hỏi.

Trúc nhìn bóng lưng hối hả của cô ả chẳng khác nào đang có tật giật mình.

Vừa suy nghĩ vẩn vơ, phía sau bất thình lình lại vang lên giọng nói: "Vợ thằng ba khoẻ rồi đó ư?".