Chuyện thật ra cũng không có gì to tát.

Cậu trai trẻ đứng sau lưng Phạm Đạt kia chính là đứa con riêng của ông Vĩnh vừa được đón về đây, tên là Đức - và hiện tại có thể tạm thời gọi là Phạm Đức.

Sáng nay Thanh Bách đều như mọi hôm đi lang thang khắp đường lớn ngõ nhỏ đánh giá tình hình buôn bán của các cửa hàng, vô tình trên đường gặp được cô hai Hoa cũng đang một mình dạo phố.

Dù gì cũng là người nhà thông gia, Thanh Bách lập tức hớn hở chạy đến chào hỏi, vừa mở miệng thì là: "Chị gái của em rể có cần tôi giúp đỡ gì không nào? Cứ nói đừng ngại, cũng đã gần mười năm cô mới trở lại đây mà, chỗ này bây giờ thay đổi nhiều lắm, cô đã quen hay chưa?"
Vừa thấy người này hai Hoa liền cảm thấy phiền muộn không thôi, một ngày dài như vậy, đây là lần thứ hai cô ra ngoài mà vô tình gặp được tên lắm mồm này.

"Không dám phiền cậu nhọc lòng vì tôi, tôi tự mình đi là được rồi."
Thanh Bách cười xoà, chẳng những không né đường mà còn búng tay nói: "Không phiền, không phiền chút nào, có tính phí!"
"Nhưng tôi thấy phiền!"
Cô hai Hoa lướt qua người Thanh Bách, đi một mạch không một lần ngoảnh đầu.

Nhưng chưa đi được bao xa, bên cạnh lại vang lên tiếng chân lạch bạch, cậu ba Thanh Bách chắp tay sau đít tò tò theo sau, còn không ngừng lải nhải: "Bao năm không gặp, sao cô vẫn nóng tính như xưa thế nhỉ? Thiệt tình...!dù gì chúng ta cũng coi như từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cô đột nhiên trở mặt thành thù bao nhiêu năm rồi vẫn chưa đủ hay sao?"
Cô hai Hoa đột nhiên dừng bước, nhìn chiếc bóng đen dài ngả trên mặt đường, bên cạnh là một chiếc bóng to lớn khác đang hướng về phía cô.


Lòng cô lúc này bỗng dưng hốt hoảng.

Thanh Bách không nhận ra sự khác thường của cô, tiếp tục nói: "Ngày đầu tiên gặp lại thì cô đã đẩy tôi đập đầu vào tường, nếu trước kia tôi có làm gì sai quấy thì coi như chúng ta huề nhau đi, có được không?"
Chuyện trước kia sao...!đã mười năm rồi, cô vẫn còn nhớ sao? Hai Hoa bần thần đứng đó, kí ức đột nhiên ùa về như con nước lũ vỡ bờ.

Dựa theo mối quan hệ của ba cô và ông tỉnh trưởng, bọn họ sớm đã quen biết nhau từ bé.

Lúc ấy trường học dưới làng vẫn còn nhiều hạn chế, lại thêm tâm lí trẻ nhỏ ham thích nơi náo nhiệt phồn hoa, cô hai Hoa đã lựa chọn ở lại trên tỉnh đi học.

Cô và cậu Bách nhà tỉnh trưởng bằng tuổi nhau, vì thế hai người sớm hôm đi lại cùng nhau, chỉ cần là nơi cô muốn đi, Thanh Bách đều sẽ đạp xe đèo cô đến đó cho bằng được.

Bọn họ vui vẻ cùng nhau trải qua những năm tháng tuổi học trò, cho đến năm mười tám tuổi, cô hai Hoa bất ngờ quyết định trở về làng Tiền, từ đó về sau không đặt chân lên tỉnh Giang lần nào nữa.

Sau đó cô kết hôn, cô cũng không rõ tại sao lại lựa chọn kết hôn vào thời điểm đó.

Chỉ biết rằng cuộc hôn nhân đó đã thành công chiếm trọn tâm trí cô, bởi những đắn đo chuyện bắt rể - làm dâu, những sầu lo chuyện con cái, những ngày bận rộn tới lui phụ giúp cửa hàng, để rồi cô dần lãng quên đi hết mọi chuyện tại tỉnh Giang.

Cô hai Hoa nhìn ánh nắng lấp ló sau tán cây rậm rạp.

Thấp thoáng đã gần mười năm trôi qua rồi, nhưng sau khi nhớ lại, cô cứ ngỡ mọi chuyện chỉ mới vừa xảy ra hôm qua.

Chiếc bóng người nam hơi ngả đầu về phía chiếc bóng người nữ, giọng Thanh Bách trầm trầm vang lên bên tai: "Ngần ấy năm qua tôi vẫn không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoa có thể..."
"Không thể!"
Thanh Bách khẽ hừ, lẩm bẩm: "Tôi còn chưa nói có thể cái gì cơ mà!"
"Cái gì cũng không thể!" Cô hai Hoa liếc mắt nhìn cậu, sau đó bước sang trái hai bước duy trì khoảng cách giữa hai người, nói tiếp: "Cậu rảnh rỗi lắm hả, cứ đi theo tôi làm gì?"
Thanh Bách rất tự nhiên tiến lên hai bước, lắc lư trả lời: "Bạn bè lâu ngày không gặp, chỉ muốn ôn lại chút kỉ niệm xưa thôi."
Cô hai Hoa cười mỉa, nói: "Chắc cuộc sống của cậu bận rộn lắm nhỉ.

Gặp ai cũng muốn ôn lại kỉ niệm xưa! Tiếc là tôi không có ấn tượng gì về những chuyện trước đây cả, cậu đừng làm phiền tôi nữa!"

Thanh Bách nhìn bóng lưng đã đi xa trước mắt mình, ôm tay trước ngực thở dài: "Con ngỗng ngày xưa ai chọc ai trêu là chạy theo mổ bằng chết mới thôi, bây giờ chỉ biết cắm đầu bỏ chạy.

Rốt cuộc vì sao lại thay đổi tánh tình lớn thế này?"
Nghĩ không ra, Thanh Bách quyết tâm phải tìm cách làm sáng tỏ chuyện này cho ra lẽ.

Hai người mỗi người ôm một tâm trạng khác nhau rời đi mà không hề hay biết ở một góc xa xa, có người đang lén lút quan sát bên này.

Phạm Đức mới tới tỉnh Giang, có quá nhiều thứ còn bỡ ngỡ chưa quen.

Lúc này vô tình nhìn thấy Thanh Bách trêu ghẹo một người phụ nữ, hỏi đứa hầu bên cạnh mới biết đó là cậu ba nhà tỉnh trưởng thì liền nảy sinh hứng thú, tiếc là nghe không rõ được họ đang nói gì.

Nhưng nhìn qua có vẻ như cậu bị người phụ nữ đó từ chối rồi.

Thằng hầu bên cạnh đột nhiên khom người, nhỏ giọng nói: "Cậu mới đến đây, cần tạo cho mình một phe phái riêng để dựa vào.

Cậu Sáng có thân phận con trưởng cho nên nhận được ủng hộ từ gia đình dòng họ, không cần lo lắng gì nhiều.

Nhưng cậu thì khác, nếu muốn đứng vững gót chân ở nơi phồn hoa này thì cậu cần phải cố gắng thật nhiều, mà nhà tỉnh trưởng chính là lựa chọn tốt nhất."
Phạm Đức vừa nghe liền bị lung lay ngay.

Hắn là con riêng, nhưng không giống như Phạm Đạt có nhà mẹ làm chỗ dựa, hắn chỉ là một đứa con riêng do một người đàn bà bán son phấn bên đường sinh ra mà thôi.


Có trời mới biết khi người ta nói hắn là con trai của đại gia Vĩnh tiếng tăm lừng lẫy ở tỉnh Giang, hắn đã ngửa mặt nhìn trời cười suốt một ngày!1
Đều là cùng một cha, vì sao Phạm Sáng lại được thừa hưởng hết vinh hoa phú quý, còn hắn phải chịu cảnh sống hèn mọn thế này!1
Hắn không cam lòng! Hắn phải đổi đời!
Phạm Đức ngoắc thằng hầu, hỏi: "Vậy mày nói...!nên làm cái gì bây giờ?"
Thằng hầu vội vã hiến kế: “Muốn lấy lòng cậu Bách có gì khó đâu ạ, trước mắt không phải có chuyện cho chúng ta làm rồi hay sao?”
“Ý mày là...”
“Chúng ta đem người đưa cho cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ rất vui!”
Phạm Đức nheo mắt, ngờ vực hỏi: “Trên đất địa này, đi hai bước đã có thể gặp được vài ba người quyền quý, nhỡ như động tới người không dễ chọc thì làm sao?”
Thằng hầu cười nói: “Cậu đừng lo, các cậu ấm cô chiêu có ai đi lại một mình bên ngoài bao giờ đâu.

Mà nếu chẳng may xảy ra chuyện thật, thì cậu vẫn có ông chủ Đạt chống lưng cho mà.”
Phạm Đức đắn đo mấy bận, nhưng nghĩ đến tương lai sau này của mình, hắn liền cắn răng làm liều một phen.

Dù sao cuộc sống của hắn trước nay đều khốn khổ đủ rồi, hắn còn sợ cái gì nữa chứ?
Thằng hầu lại nói thêm vào: “Cậu cứ suy nghĩ thật kĩ, bây giờ mà bỏ qua cơ hội này, chưa biết đến bao giờ mới gặp lại được đâu!”.