Nhìn dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi của Trúc, trông vừa buồn cười lại có chút dễ thương, ba Hưởng bất giác cười nhẹ, nói tiếp: “Cho nên nếu hỏi trên đời này bà Hạnh căm thù ai nhất, thì người đó không ai khác chính là má em đó.

Dẫu cho má em đã mất lâu rồi, nhưng bà ta vẫn không thể chiếm trọn trái tim ông Vĩnh.

Hờn ghen, đố kị, phẫn nộ che mờ lí trí, cho nên bà ta đem tất cả trút hết vào đứa con trai duy nhất của mình!”
Tưởng tượng đến những ngày tháng Phạm Sáng đã trải qua, Trúc không khỏi thở dài, than: “Cậu ta sống cũng không dễ chịu gì.

Cũng thật là đáng thương.”
Nào ngờ ba Hưởng nghe thế lại bật cười, nói: "Đáng thương...!nhưng không thể đồng cảm được.

Tôi nghi ngờ...!đầu óc cậu ta không bình thường."
Trúc nhìn chồng thật lâu, rồi mới mở miệng nói: "Chồng à, anh đừng vì ghét người ta mà độc mồm nguyền rủa người ta như thế.

Nghiệp tụ vào thân chứ chẳng chơi."
Cậu ba trừng cô rồi lười biếng ngả người dựa lưng ghế, đôi chân dài thu lại chồng chéo lên nhau, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi đâu có bảo cậu ta ngu si đần độn, ý tôi là...!bề ngoài cậu ta là một con thỏ ngoan ngoãn, như bên trong chính là một con chó sói hung tàn.


Tóm lại, mình nên tránh xa cậu ta thì tốt hơn."
Trúc miễn cưỡng gật đầu cho có lệ, cứ cảm thấy lời này không đáng tin lắm.

Vợ đại gia Vĩnh - bà Hạnh năm nay gần bốn mươi tuổi, dáng người thướt tha chẳng kém gái đôi mươi, gương mặt được điểm tô son phấn nom vẫn còn trẻ trung lung lắm.

Khoảnh khắc Phạm Sáng vừa bước vào phòng khách đi đến trước mặt bà, còn chưa kịp thưa gửi câu nào đã ăn trọn một bạt tai đau điếng vào mặt.

Đám tôi tớ trong nhà đồng loạt cúi đầu không dám nhìn thẳng, như một thói quen đã được lặp đi lặp lại hàng ngày, chúng di chuyển trật tự chỉnh tề lui vội ra ngoài.

Bên mặt nóng rát dần ửng đỏ, Phạm Sáng không chút mảy may để tâm đến nó.

Cậu thẳng lưng đứng đó ngước nhìn người đàn bà trẻ đẹp ăn vận sang quý trước mặt mình, giọng điệu vừa lạnh nhạt, vừa xa cách hỏi: “Má gọi tôi đến đây, có gì muốn dạy dỗ?”
Một cái tát dường như chưa trút hết được cơn bực tức trong lòng.

Khuôn mặt bà Hạnh toát lên vẻ nghiêm khắc khó hầu, đầu mày chụm sát lại gần nhau, giở giọng mỉa mai: “Thân là con vợ lớn, người thừa kế đường đường chính chính của dòng họ, lại dễ dàng bị đám con hoang dơ bẩn đó trèo đầu cưỡi cổ, cậu khiến tôi trở thành trò cười trong đám nhà giàu quyền quý tỉnh Giang đó đa! Nuôi cậu đến lớn, cậu lại chẳng được tích sự gì thế này ư?”
Những lời thế này, từ nhỏ đến lớn cậu đều nghe qua không ít lần.

Ngày còn bé cậu chỉ biết rằng má không thích mình, cho nên luôn tìm mọi cách khiến bà vui vẻ, không dám làm trái ý bà.

Nhưng càng về sau mọi cố gắng đều trở nên vô nghĩa, cậu cũng không cố chấp níu lấy thứ tình thân lạnh lẽo đó làm gì.

Phạm Sáng ngồi vào ghế, tự mình rót trà rồi uống, sau đó mới đáp lời: “Má có hối hận vì sanh tôi ra thì cũng muộn rồi.

Thứ nhất, với quan hệ vợ chồng nửa năm mới gặp một lần, một lần không đến nửa giờ của ba và má thì muốn sanh thêm đứa nữa là chuyện không thể nào.

Thứ hai, con riêng của ba cũng về nhận tổ quy tông rồi, bây giờ má từ bỏ tôi, của cải dòng họ lấy ai thừa hưởng, sớm muộn gì cũng rơi vào tay đám vợ lẻ con hoang bên ngoài kia thôi.

Thứ ba...!má chỉ cần vui vẻ làm bà chủ lớn của mình, tiêu tiền mua sắm, ca hát nhảy đầm,...!những chuyện còn lại má đừng quản quá nhiều.


Má chơi không nổi ai đâu!”
Bà Hạnh cũng không lập tức phát hoả, dáng người mảnh mai được chăm chút kĩ càng ở độ tuổi bốn mươi chậm rãi ngồi trên ghế chính ở giữa phòng, khẽ hừ một tiếng, nói: “Bây giờ cậu đủ lông đủ cánh rồi, không coi lời tôi ra gì nữa có đúng không? Trả treo càng lúc càng lưu loát, thật chẳng giống ai!”
Phạm Sáng nghe thế lại bật cười vui vẻ, chỉnh lại gọng kính hơi lệch của mình lại, mới nói: “Tôi giống ai thì má phải là người rõ nhất chứ nhỉ, có phải vậy không?”
Bà Hạnh nhìn thẳng vào mắt con trai, một lúc sau mới cười nhạt, trả lời: “Cậu giống hệt như ông Vĩnh, đều mê mệt má con nhà kia đến quên đường về.

Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng mơ tưởng đến con gái của tỉnh trưởng nữa, người ta chướng mắt ba cậu, chướng mắt cái nhà này, tuyệt đối sẽ không chấp nhận cậu đâu!”
“Má thua thảm trong chính cuộc tình của mình, thì lấy tư cách gì phán xét cuộc tình của người khác.” Phạm Sáng lắc nhẹ ly trà trong tay, nước trà trong trẻo va vào thành ly, tạo thành gợn sóng nhỏ.

Không chờ bà Hạnh phát điên vì lời mình, cậu tiếp tục nói tiếp: “Tôi biết má chỉ xem tôi là công cụ tranh giành tình cảm và thừa kế của cải, tôi hứa với má sẽ cố hết sức thực hiện tốt nghĩa vụ của mình.

Cho nên...!má đừng cố tình gây sự làm phiền tôi nữa.

Má hiểu chưa?”
Bà Hạnh cười to vài tiếng, giọng điệu khinh thường, mỉa mai nói: “Để tôi chống mắt lên xem cậu làm được trò trống gì.

Đừng khiến mọi chuyện tồi tệ đến mức phải sống chung dưới một mái nhà với đám con hoang kia.

Nếu không...!tôi tự mình có cách tìm một đứa con trai khác đến thay thế nhiệm vụ của cậu đấy.”
Nếu không phải bà Hạnh từng vác bụng bầu hơn chín tháng, từng đau đớn khó sanh trong phòng đỡ đẻ, thì dựa theo cuộc nói chuyện này người ta còn nghỉ hai người họ không phải má con ruột thịt, mà là mẹ kế con chồng, hoặc là người dưng nước lã không máu rủ ruột rà.

Phạm Sáng đặt ly trà trong tay xuống, đứng dậy, hờ hững nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.


Về sau mấy chuyện nhàm chán thế này thì đừng cho người đến làm phiền tôi, tôi không rảnh rỗi an nhàn như má đâu! Tôi đi đây, chào má!”
Vừa bước chân ra khỏi phòng khách, Phạm Sáng đã nghe được tiếng đồ vật đổ vỡ và tiếng cười xen lẫn tiếng mắng chửi điên cuồng của người phụ nữ vọng ra.

Đám người hầu bên ngoài đều không còn xa lạ với tình huống này, chờ bà phát giận xong thì lủi thủi nhanh chân bước vào dọn dẹp, nhưng nếu lúc này đột ngột xông vào thì chỉ có một kết cục bi thảm mà thôi.

Bọn chúng thường rỉ tai nhau rằng: Bà chủ bên ngoài đẹp đẽ cao sang bao sang bao nhiêu, bên trong khắc nghiệt tàn bạo bấy nhiêu! Số người làm trong nhà hàng tháng đều thay đổi rất nhiều, đa phần đều là mua thêm người mới bổ sung vị trí cũ.

Còn những người cũ đã đi đâu thì không ai dám hé răng bàn tán nửa lời.

Cuộc sống nhà giàu, cấp bậc chủ - tớ, có những chuyện dù nghe dù thấy nhưng chỉ đành bất lực để trong lòng.

Phạm Sáng nhìn mặt trời chói chang trên cao, hai mắt nheo lại, ngoắc thằng hầu gần đó, nhỏ giọng thầm thì bên tai nó mấy câu, sau đó dặn dò thêm: “Tâm trạng tao không vui, người khác cũng đừng hòng dễ chịu.

Càng nháo nhiệt mới càng vui!”.