Edit: Diệp Lưu Cát

***

Cô nói xong, lúc này mới nhận ra tình cảm quá mức, không khỏi âm thầm kêu than: A, lại không quản được miệng mình.

Mộ Diễn Đình hơi bất ngờ, rất nhanh liền cúi đầu cười ra tiếng:"Miệng có mật hay sao, ngọt như vậy?"

"Nào có. Cháu không cần mật vẫn ngọt mà."

Thần Ngàn Ấm bĩu môi nhỏ nhắn lầm bầm kháng nghị, cô không phát hiện chủ đề của hai người đã dần trôi đi xa.

Mộ Diễn Đình rất vừa lòng với câu trả lời của cô, khóe miệng ý cười càng ngày càng thâm thúy:"Thật không? Buổi tối trở về chú thử một chút."

"Thử?"

Thần Ngàn Ấm nháy mắt, chợt hiểu anh đang cố ý trêu ghẹo mình, khuôn mặt xinh đẹp lập tức biến thành quả cà chua, hờn dỗi nói:"Chú rất đáng ghét. Cháu đang nói chuyện nghiêm túc, là nghiêm túc, chú luyên thuyên đi đâu?"

Oa, hai người đang nói chuyện gì, thái độ lại ngượng ngùng như vậy?

Trầm Nghệ trừng lớn mắt, đáy mắt xẹt qua vài tia bát quái hứng thú.

Nghe giọng phản kháng đầy mềm mại đáng yêu của Thần Ngàn Ấm, khóe môi Mộ Diễn Đình khẽ cong lên, đột nhiên anh muốn về nhà ngay lập tức để nhìn cô.

Đáng tiếc, công ty còn rất nhiều chuyện phải xử lý, anh đành phải kiên cường mang kích động trong lòng đè xuống:"Được, nói chuyện nghiêm túc. Chú sẽ xử lý tốt, cháu yên tâm."

"Vâng, cám ơn chú."

Thần Ngàn Ấm cười đến không thấy mặt mũi, tảng đá lớn trong lòng hoàn toàn được gỡ bỏ, hơn nữa, thấy anh biết việc này còn vui vẻ, cô càng thêm tin tưởng bản thân lựa chọn đúng.

"Cháu vui là tốt rồi."

Ánh mắt Mộ Diễn Đình tràn đầy sủng nịch, như nhớ tới cái gì, lại nói:"Buổi chiều Âu Bạch sẽ đến đón hai cháu, buổi tối mời bạn của cháu dùng cơm."

"Thật sao? Quá tốt rồi."

Thần Ngàn Ấm vui mừng nhướn mày.

Anh suy nghĩ chu đáo như vậy, cô thực sự rất cảm động.

"Có chỗ nào cháu muốn đi không?"

"Chỉ cần chú sắp xếp, cháu đều muốn đi."

Cô nghiêng đầu, ngọt ngào trả lời.

"Được."

Mộ Diễn Đình mỉm cười, cái miệng nhỏ nhắn của cô thật ngọt anh không đợi được nghĩ muốn hung hăng mà hôn cô.

____

"Giám đốc? giám đốc?"

Âu Minh kiên trì gọi Mộ Diễn Đình vài câu.

Sau khi tắt điện thoại của Thần Ngàn Ấm, giám đốc của hắn vẫn trong trạng thái ngây người, khóe miệng liên tục cười hắn cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.

Âu Minh kiên nhẫn đợi năm phút, rốt cục chờ không được nữa, đành lên tiếng gọi.

"Sao?"

Mộ Diễn Đình lấy lại tinh thần, nhanh chóng khôi phục thái độ cao lãnh:"Tiếp tục."

"Vâng."

Âu Minh gật đầu, tiếp tục báo cáo:"Bốn giờ, cuộc họp phát triển sản phẩm mới. Năm giờ, giám đốc Trần của cơ sở điện tử tới thăm, bảy giờ, giám đốc đồng ý tham dự bữa tiệc sinh nhật của tiểu thư Lục An Tiệp, nhưng vừa mới lại cùng Thiếu phu nhân hẹn..."

Nói đến đây, Âu Minh dừng một giây đề nghị:"Hay giám đốc đến tiệc sinh nhật trước sau đó về gặp Thiếu phu nhân..."

Mộ Diễn Đình nhíu mi, giật mình nhớ tới còn chuyện này, không lưỡng lự nói:"Tiệc sinh nhật, cậu thay tôi tham dự."

"Đêm nay Tổng thống cũng sẽ đến, giám đốc không phải có chuyện muốn nói với ông ấy sao?"

Âu Minh nhịn không được nhắc nhở.

Mộ Diễn Đình cắn môi.

Đây quả thật là cơ hội tốt, nhưng anh không muốn Thần Ngàn Ấm phải chờ, vì thế không chút do dự lại nói:"Lần sau sẽ tìm gặp."

"...Vâng."

Biết ý giám đốc đã định, Âu Minh cũng không khuyên nữa.

Tuy nhiên, hắn phát hiện giám đốc nhà mình càng ngày càng chú ý đến tiểu thư Ngàn Ấm, hy vọng cô ấy cũng để ý tiên sinh như vậy, hy vọng cô ấy có thể đối với giám đốc một tấm chân tình.

Bên kia.

Vừa nghe nói Mộ Diễn Đình vì mình mà mời dùng bữa, Trầm Nghệ kinh ngạc từ trên ghế sofa rơi xuống.