Edit: Diệp Lưu Cát

***

Đối phương trang điểm tinh xảo, giơ tay nhấc chân nhẹ nhàng, mang lại vẻ duyên dáng thanh lịch của một phụ nữ sang trọng, khi xuất hiện thu hút sự chú ý của mọi người.

Người phụ nữ này nhìn rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi?

Trong đầu Thần Ngàn Ấm lục tìm trí nhớ, chợt nghe Trầm Nghệ thấp giọng lên tiếng:"Ồ, kia không phải bậc thầy thiết kế An Kiệt sao? Thật xinh đẹp."

Ách, hóa ra là học trưởng An.

Lúc này Thần Ngàn Ấm mới nhớ, cô từng xem qua tin tức của An Kiệt trên tạp chí.

Tình huống khó coi, Lục An Tiệp đã nhanh chóng đi tới trước mặt các nhân viên.

Bọn họ nhìn thấy Lục An Tiệp, lập tức cung kính cúi đầu:"Xin chào bà chủ."

Bà chủ?

Đây là cửa hàng của Lục An Tiệp?

Thần Ngàn Ấm và Trầm Nghệ rất ăn ý nhìn nhau.

Lục An Tiệp nhìn hai người, thái độ thân thiện:"Hai bạn nữ xinh đẹp, đến cửa hàng của chúng tôi không vừa ý sản phẩm nào sao?"

Giọng nói của Lục An Tiệp như chim hoàng oanh rất dễ nghe, tươi cười xinh đẹp lại dịu dàng, Thần Ngàn Ấm và Trầm Nghệ cho dù không vui cũng không thể giận chó đánh mèo tức giận nhân viên lại chút lên người chủ, vì thế cả hai đều không lên tiếng.

Lục An Tiệp vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, ý bảo mấy nhân viên cửa hàng lui ra, sau đó nói:"Có lẽ để tôi giới thiệu cho hai bạn một chút được không?"

Thực ra Lục An Tiệp sớm biết xảy ra chuyện gì, sở dĩ cô đi ra là để xem Thần Ngàn Ấm đối phó với rắc rối của nhân viên bán hàng như thế nào. Kết quả, haha, người phụ nữ này khá nhẫn nhịn, bị vũ nhục như vậy cũng không nổi giận, quả là ngu ngốc.

Suy nghĩ của Lục An Tiệp, Thần Ngàn Ấm sao có thể biết? Dù sao trong nhận thức của Thần Ngàn Ấm, cô và An Kiệt không hề quen biết, cho nên cô không nghĩ đối phương đã xem cô như kẻ thù.

Trầm Nghệ đánh giá qua Lục An Tiệp cũng không thể nhìn ra suy nghĩ của cô, thậm chí, cô đối với Lục An Tiệp còn có ấn tượng rất tốt. Thấy đối phương lịch sự như vậy, cô lập tức trả lời:"Được, vậy làm phiền học trưởng An."

Ở trong ngành thiết kế, ngoại trừ một vài người biết tên thật của An Kiệt hay gọi là Lục tiểu thư, thì hầu hết đều gọi cô là học trưởng An.

Lục An Tiệp nhẹ nhàng gật đầu:"Là tôi nên làm."

Cô nói xong, liền chủ động hỏi:"Không biết hai bạn muốn mua sản phẩm trang sức nào? Là mình dùng hay mang tặng?"

"Mang tặng."

Trầm Nghệ chỉ vào chiếc kẹp cà vạt mà Thần Ngàn Ấm vừa mới nhìn trúng:"Chiếc này, chúng tôi có thể xem không?"

Ánh mắt Lục An Tiệp thâm trầm nhanh chóng xẹt qua vài tia khác thường, khóe môi mỉm cười không giảm:"Được."

Cô nói xong, một bên dùng vân tay mở khóa, một bên mang chiếc kẹp cà vạt lấy ra, nhìn về phía Thần Ngàn Ấm:"Hẳn là vị tiểu thư này muốn mua? Tôi thấy bạn thực sự thích, nếu mua trong hôm nay, tôi nguyện ý giảm giá."

"Thực sao?"

Lục An Tiệp mỉm cười, tầm mắt trầm mặc vẫn để trên người Thần Ngàn Ấm ra vẻ mất mác nói:"Thiết kế này, ít có duyên với mọi người. Không dối gạt hai bạn, chiếc kẹp này là do tôi tự thiết kế, đặt ẩn danh ở trong cửa hàng, lại không có mấy người thực sự đánh giá cao nên nó đã ở đây khoảng một năm cũng chưa thể bán đi, đây là cố gắng của tôi."

Dứt lời, Lục An Tiệp đưa chiếc kẹp cho Thần Ngàn Ấm.

Thần Ngàn Ấm thích thiết kế và chất liệu của chiếc kẹp này, bây giờ Lục An Tiệp nói vậy, cô khó tránh rung động. Thần Ngàn Ấm cẩn thận kiểm tra một chút, phát hiện chất lượng không có vấn đề, cô lấy tiền trong túi ra:"Được, tôi mua."

"Cảm ơn."

Đáy mắt Lục An Tiệp im lặng lấp lánh.

Chiếc kẹp cà vạt này, thực ra là Lục An Tiệp thiết kế riêng cho Mộ Diễn Đình, nhưng anh chưa từng nhận món quà nào của cô cả, cô tức giận mang về để tủ kính. Lục An Tiệp không nghĩ rằng buổi sáng mang tặng buổi chiều liền gặp Thần Ngàn Ấm.

Ai, cái này có tính là duyên phận không?