“Chuyênn này sao có thể xảy ra?” Mộ Như sửng sốt, sau đó nhanh chóng đi theo, nhìn viên cảnh sát đẩy Trịnh Nhất Phàm lên xe cảnh sát, cô liền không nghĩ ngời mà cùng anh leo

lên.

“Nhất Phàm… chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Mộ Như căng thẳng đến mức giọng run run, nắm lấy tay Nhất Phàm mà cả người cô run lên.

Tối hôm qua cô và Nhất Phàm ôm nhau ngủ thϊế͙p͙ đi, lúc đầu nghĩ khó mà ngủ được, nhưng sau đó cũng từ từ chìm vào giấc ngủ đến rạng sáng.

Buổi sáng, cô dậy sớm dùng lò vi sóng chiên hai quả trứng luộc đồng tâm, có nghĩa là từ nay về sau hai người họ sẽ chung sống một lòng một dạ.

Sáng nay khi họ đi chơi cùng nhau, mí mắt cô vẫn còn giật giật, lúc đó cô không kìm được hỏi: "Nhất Phàm, bệnh viện của anh không có chuyện gì đúng không?"

Trịnh Nhất Phàm lúc đó nhắc túi du lịch của hai người lên, không chút để ý nói: "Không có chuyện gì, anh có thể có chuyện gì? Hai ngày nay rất ít bệnh nhân."

Nhưng chỉ vài tiếng đồng hồ, tại sao lại xảy ra chuyện?

“Mộ Như, đừng căng thẳng, chúng ta hãy đến đồn cảnh sát tìm hiểu tình hình trước đã,” Trịnh Nhất Phàm lần lượt an ủi cô, đưa tay ra ôm cô, nói nhỏ: “Mộ Như, anh tin vào kỹ thuật của chính mình, anh luôn làm theo quy trình, nếu quy trình xử lý qua loa thì bất kỳ bệnh nhân nào sau ca mổ cũng có thể tử vong, nên khi đó mới có thể nói trách nhiệm thuộc về bác sĩ ”.

Mộ Như biết chuyện này, bởi khi cô chuẩn bị thực hiện ca phẫu thuật tim cho mẹ mình, Trịnh Nhất Phàm cũng nói với cô vì tuổi càng lớn thì nguy cơ của ca mổ càng cao, một số bệnh nhân thậm chí đã tử vong trong quá trình phẫu thuật, vì vậy phải chuẩn bị tâm lý.

Nhưng cô biết đó là điều mà bây giờ Trịnh Nhất Phàm phải chịu, mọi chuyện bây giờ đã có sự can thiệp của cảnh sát, điều đó cũng cho thấy rằng sự việc không còn có thể được xử lý thông qua phối hợp trong bệnh viện.

Nửa tiếng sau, xe cảnh sát đưa bọn họ đến đồn cảnh sát, vừa xuống xe, Mộ Như còn chưa kịp phản ứng, lập tức có người xông lên như điên, bắt lấy Trịnh Nhất Phàm vừa đánh vừa đá.

“Này, tại sao anh không ngăn cản họ?” Mộ Như vội vàng hét lớn, sau đó lại hét lên với cảnh sát: “Tại sao anh không đi kéo những người đó ra? Anh không thể để chúng tôi giải thích rõ ràng chuyện gì đang xảy ra sao?"

"Nói gì? Người của chúng tôi đã chết rồi, làm sao có thể nói rõ được?" Ba người thô to vừa đánh vừa đá vào người Trịnh Nhất Phàm, vừa hét lớn: "Trả mạng lại cho chúng tôi! Trả mạng lại cho chúng tôi? Bác sĩ gì chứ, đây rõ ràng là một tên giết người!"

“Mau cút ra!” Mộ Như vừa khóc vừa hét với cảnh sát bên cạnh, muốn chạy lên nhưng khi cô đến bên cạnh anh thì bị đá văng ra, ngay lập tức cô bị văng ra một thước, một lúc lâu vẫn không đứng lên được.

"Nhất Phàm... Nhất Phàm..." Mộ Như khóc lớn, sau đó nhìn cảnh sát một lần nữa, quỳ xuống cầu xin: "Tôi cầu xin các người, làm ơn đi, làm ơn cứu anh ấy, họ sẽ giết Nhất Phàm mất."

Cảnh sát nhìn thấy Trịnh Nhất Phàm bị đá tới tấp, mũi bầm dập, mặt mũi sưng vù, đầu bê bết máu, cả người đứng không vững, một trong hai người nháy mắt với hai người kia, liền nhanh chóng đi tới cưỡng bức ba người to lớn kéo đi.

"Nhất Phàm..... Nhất Phàm..." Mộ Như lao đến, vươn hai tay ôm Trịnh Nhất Phàm vào lòng, nước mắt lăn dài như hạt đê, coi lấy trong túi ra tờ khăn giấy cẩn thận lau vết máu trêи người anh, nước mắt của coi chảy xuống khuôn mặt đẫm máu.