"Được rồi, nếu cảm thấy chán thì có thể đi học cái gì đó", Đông Phương Mặc thấy cô hồi lâu không trả lời, liền rất sốt ruột nói: "Nhưng đừng học đại học, trong trường rất nhiều người biết em, vậy nên em có thể tìm một trường đào tạo tư nhân để giết thời gian khi nhàm chán."

Mộ Như nghe vậy thì sống mũi chua xót, cô đi học là để học hỏi kiến

thức và hoàn thiện bản thân, nhưng trong mắt Đông Phương Mặc, việc đi học của cô lại trở thành lãng phí thời gian.

“Được rồi,” cuối cùng cô cũng miễn cưỡng đồng ý, sau đó cầm lấy bút trêи bàn trà, ký vào thỏa thuận tình nhân, cô viết gọn gàng thêm điều kiện của mình: cô có thể đến trường đào tạo bên ngoài để đi học.

Đông Phương Mặc chỉ thấy thật buồn cười khi cô thêm vào điều khoản này, nhưng khi thấy cô đã ký tên ngay ngắn, anh không nói gì, chỉ vẫy bàn tay to ra hiệu cho cô nhanh chóng xuống lầu, anh sẽ thu xếp một người mang tiền đưa cho cô.

Khi Mộ Như từ tầng hai đi xuống, chú Liễu đã đợi cô ở sân Nhất Thốn Mặc, cô lấy tay lau nước mắt rồi kéo cửa bước lên xe, chú Liễu đã đưa cho cô một tờ chi phiếu 20 triệu.

Mộ Như nhận lấy tờ chi phiếu, rõ ràng là một tờ giấy mỏng, gần như không trọng lượng, lúc này cầm trêи tay mà nặng như ngàn đô, cô cảm thấy rất khó khăn để cầm được tờ giấy mỏng này.

Đây là tấm chi phiếu sao? Đây rõ ràng là chứng thư để đời của cô, cô đã bán mạng sống của mình, thứ cô nhận được cuối cùng là tờ giấy mỏng này.

Không, không, thứ cuối cùng cô nhận được không phải là mảnh giấy này, thứ mà cuối cùng cô nhận được là quyền tự do sống của Nhất Phàm, điều cuối cùng cô nhận được là— Nhất Phàm có thể  tự do hành nghề y của anh.

Chú Liễu không hỏi Mộ Như đi đâu, đương nhiên cũng không cần hỏi, ông tự mình lái xe đưa cô đến đồn cảnh sát, mấy người đó vẫn đang đợi ở đây.

Mộ Như đưa tờ chi phiếu 20 triệu ra, rồi thủ tục tại đồn cảnh sát, từ đó về sau đôi bên không còn gây rắc rối cho nhau nữa.

Thủ tục làm xong, mỗi bên giữ một bản, đồn cảnh sát giữ một bản, bệnh viện cũng giữ một bản.

Sau khi thỏa thuận được ký kết, Trịnh Nhất Phàm được thả, nhưng Mộ Như không dám đón anh, vì cô sợ nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Nhất Phàm hoặc bị anh hỏi cô lấy tiền ở đâu ra, cô sợ...

Vì vậy, cô nói với người phụ trách của bệnh viện là cô sẽ đi trước, yêu cầu họ đợi để đón Trịnh Nhất Phàm trở về bệnh viện, Trịnh Nhất Phàm bị thương, cô hy vọng họ có thể đưa anh đến bệnh viện để điều trị vết thương trước.

Người phụ trách của bệnh viện cảm thấy hơi ngạc nhiên, rõ ràng người phụ nữ này đã xoay xở được 20 triệu để giải quyết sự việc, tại sao lại rời đi mà không gặp Trịnh Nhất Phàm?

Mộ Như lấy hành lý của mình, để lại hành lý của Trịnh Nhất Phàm cho các đồng chí cảnh sát, yêu cầu họ đợi một lúc rồi giao nó cho Trịnh Nhất Phàm thay cô—

Cô lên xe của chú Liễu, rồi đi gặp con quỷ đó để làm tròn bổn phận của một tình nhân cả đời!

Một đời người, nghe có vẻ rất dài, nhưng cô biết thời gian sống của một số người không dài lắm, đôi khi lại rất ngắn.

Có lẻ cuộc đời cô không được trời cho bao lâu, nhưng khi cô sinh ra, Tịch Viễn Trình đã hạ lệnh ném cô xuống sông cho chết đuối, chính là nhờ vào lòng tốt của mẹ cô, Đỗ Tâm Duyệt đã không ném cô xuống sông mà thay vào đó, cô rơi vào tay những người hầu đến hai mươi năm.