Ngày Khương Tịnh Kỳ xuất viện về nhà Lăng Duật không đến, chỉ có một mình cô tự mình trở về.

Cô không oán không trách, cô yêu hắn bao nhiêu, đổi lại hắn câm phẫn cô bấy nhiêu.
Bước vào căn biệt thự rộng lớn, cô đưa mắt nhìn một dòng.

Hình như biệt thự hôm nay không bật đèn khiến không khí có chút u tối buồn bã, như đang buồn thay cô chủ nhỏ đang chịu tổn thương vậy.
Tịnh Kỳ chỉ mặc chiếc áo thun trắng đóng thùng cùng với quần jean ống xuông màu nhạt, bên khoài khoác lên chiếc áo khoác cardigan màu trắng hai tay có viền đỏ xanh.
Cô đi đến nhà sách hôm trước vì có hẹn sẽ đưa sách cho Mộ Cẩn Phong.

Cô gọi một ly sữa nóng trên bàn là vài cuốn sách cô vừa tìm được.
Được một lúc thì Mộ Cẩn Phong đến, anh ta nhìn xung quanh tìm được cô rồi liền nở nụ cười vui vẻ đi lại.
“ Khương Tiểu Thư! Xin lỗi tôi đến trể rồi ”
“ Không sao, tôi cũng vừa mới đến ”

Cô đưa sách cho anh ta.
Mộ Cẩn Phong đột nhiên nhìn cô một lúc liền lên tiếng đề nghị “ Chủ Nhật em có rảnh không? ”
Khương Tịnh Kỳ ngẩn đầu nhìn anh ta rồi lắc đầu “ Có chuyện gì sao? ”.
“ À tôi muốn mời em đi dự tiệc, chỉ đến một chút thôi cũng được ” Mộ Cẩn Phong rất thích ánh mắt của Tịnh Kỳ, anh cũng rất thích người như cô.
Cô không biết nên từ chối hay đồng ý, dù Lăng Duật bình thường hắn không quan tâm mà quản chuyện của cô.

Khương Tịnh Kỳ suy nghĩ một chút, cô tuy không thích nơi đông người, nhưng cũng muốn thay đổi không khí một chút.
Lăng Duật nhìn trợ lý của mình và cả sấp hợp đồng trên bàn cần hắn duyệt qua.
Nhưng hắn lại không quan tâm đến chuyện đó, màng hình camera ở nhà vẫn bật, hắn chính là đợi ai đó trở về nhà.

Đúng năm phút sau hình ảnh Khương Tịnh Kỳ với vẻ mặt vô cùng bình thản đi vào bên trong.
Hắn lúc này cơ mặt mới chịu dãn ra.
“ Lăng Tổng! Chủ Nhật tuần này Mộ Thị có mở tiệc trên du thuyền có gửi lời mời đến anh ” Trợ lý đưa chiếc thiệp mời của Mộ Thị cho Lăng Duật.
Hắn gật đầu.
“ Bảo Trương Tuệ Minh đi cùng tôi ”
Sức khoẻ Tịnh Kỳ không tốt, hắn không thể ép cô đi cùng hắn.
Hắn dù muốn hành hạ cô đến mức sống không bằng chết nhưng cũng không thể bắt người bị bệnh ra hành hạ.
..........
Khương Tịnh Kỳ ở nhà, cô cũng chuẩn bị xong cơm tối chỉ đợi hắn về, ngày nào hắn cũng về rất trễ.

Nhìn đồng hồ trôi qua từng phút một vẻ mặt cô có chút khổ sở, xem ra hôm nay anh lại không về.
Cô vừa định bước về phòng của mình thì hắn từ cửa chính đi vào, vẫn là dáng vẻ quen thuộc đầy lạnh lùng.


Chiếc áo sơ mi đen kết hợp với quần tây cùng màu khiến hắn càng trở nên khó gần.

“ Anh về rồi ” Khương Tịnh Kỳ cô yêu hắn, dù hắn chính là người đưa gia đình cô vào khó khăn.
Cô yêu hắn, dù hắn có thế nào cô cũng muốn đối tốt với hắn.
Cô yêu hắn, chỉ mong hắn sống cuộc sống mình muốn, muốn hắn hạnh phúc.

Vì cô hiểu được cảm giác không có cha mẹ bên cạnh khổ sở thế nào nghĩ đi nghĩ lại hắn còn đáng thương hơn cả cô.
Lăng Duật nhìn cô, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ nhạt màu trông có chút cũ kỹ.
“ Ừm ”
“ Anh vào rửa tay đi em hâm lại thức ăn một chút ” Khương Tịnh Kỳ gật đầu với hắn.
Cô trông vô cùng bình thản, cô cầm lấy áo vest trên tay hắn cất rồi bước vào trong bếp.

Vẻ mặt bình thản của cô khiến hắn có chút bất ngờ, cô một chút oán giận hắn cũng không có, ngay cả khi Trương Tuệ Minh ở cùng anh lý do cô cũng chẳng hỏi.
Lăng Duật hôm nay lạ thật hắn lại không tự chủ mà ngồi vào bàn ăn, hắn nhìn dáng vẻ của Tịnh Kỳ trái tim bất ngờ đập nhanh, ánh mắt khi nhìn cô không còn lạnh lùng nữa.
“ Không ăn cùng tôi sao? ” Lăng Duật thấy cô có ý lên lầu hắn liền hỏi.
Khương Tịnh Kỳ quay đầu lại nhìn hắn “ Anh nói em sao? ” bình thường anh không bao giờ cùng cô dùng cơm, nếu có cũng rất ít lần.
Lăng Duật nghe cô hỏi có chút sững người.

“ Ừ ” Anh nhẹ giọng nói.
Cô mỉm cười vui vẻ ngồi vào bàn ăn, cô ngồi cách hắn một cái ghế.

Khương Tịnh Kỳ là lần đầu được hắn gọi dùng cơm cùng, cô quan sát nét mặt của hắn khi dùng cơm cô nấu.
Lăng Duật đột nhiên nhìn cô, khiến cô như kẻ trộn bị bắt gặp mà cúi đầu nhìn chén cơm của mình.
“ Đầu còn đau lắm không? ”
“ Hả? Không đau không đau ”
Khương Tịnh Kỳ lắc đầu nhìn anh.
“ Lần trước là do suy nghĩ không thông nên mới như vậy, thật sự xin lỗi anh lần này em lại chết hụt rồi ” Lời nói của cô nói với hắn vô cùng bình thường, nụ cười của cô vẫn nở trên môi nhưng trái tim hắn lại nhói lên.
Hắn nhận ra, cô đang bình thản trước mọi chuyện, có phải con người ta khi trải qua tổn thương đều như vậy không? Nụ cười của cô đối với hắn cũng vô cùng khách sáo.
“ Sau này đừng như vậy ” Lăng Duật hắn lạnh lùng nói.
Cô gật đầu không nói gì nữa, cả phòng bếp rơi vào im lặng không còn đoạn hồi thoại nào giữa bọn họ nữa..