“ Thiên Thiên, có phải em ngoại tình không?”

Mạc Tuyết Linh cho là như vậy lại còn vô cùng khẳng định.

Đã thế còn nghĩ rất ác độc, con bé Diêu Hữu Thiên này, nhất định là không được chồng yêu thương, chồng cô ta không thèm quan tâm đến cô ta.

Chỉ còn cách ra ngoài tìm đàn ông. Tìm được rồi lại sợ gặp phiền phức nên mới phải uống thuốc.

Không sai, chính là như vậy.

Con người  bất lương thì luôn dùng cách ý ác độc nhất để dò đoán người khác.

Diêu Hữu Thiên nhìn vào Mạc Tuyết Linh, chỉ cảm thấy sao trên đời này còn có cái thể loại khác người đến vậy?

Hít một hơi thật sâu, nếu Mạc Tuyết Linh không phải là chị họ của cô, nếu không phải mẹ cô từng nói là phải nhường nhịn nhà họ Mạc một chút.

Hiện giờ cô tin chắc rằng bản thân trực tiếp tát cho cô ta hai cái rồi.

“ Chị họ ơi, cơm có thể ăn lung tinh chứ không được nói càn. Chị mà còn lải nhải vớ vẩn thì em sẽ đi nói với chú đấy.”

Cơ bản cô không muốn dây dưa với Mạc Tuyết Linh, so với Mạc Dư Tiệp, cô ta quả thật kém hơn rất nhiều.

Quay người vội vàng rời đi, hiệu thuốc cũng đâu chỉ có một tiệm này thôi, cô đương nhiên sẽ nghĩ ra cách khác.

NHưng lại quên mất Mạc Tuyết Linh sau lưng mình, trên mặt như hiểu ra điều gì. TRong lòng đã nhận định Diêu Hữu Thiên phản bội chồng.

NHớ đến khuôn mặt anh tuấn của Cố Thừa Diệu. Lại nhớ đến gia thế nhà họ Cố mà mình nghe được ở Bắc Đô.

Tâm trạng của Mạc Tuyết Linh vui phơi phới, trong mắt phát lên một sự tính toán.

………………………………………………………………

Sau khi mua được thuốc lần nữa và nuốt xuống, Diêu Hữu Thiên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tâm.

Cô và Cố Thừa Diệu sai hết lần này đến lần khác. Cô chắc chắn sẽ không để sai lần thứ ba.

TRong đầu hiện lên gương mặt của Cố Thừa Diệu, còn nữa mặc dù hôm qua anh uống say cũng vẫn luôn miệng gọi tên Yên Nhiên Yên Nhiên.

Cuối cùng lần đầu tiên thấy được, sự yếu đuối trên mặt anh cùng với biểu cảm thất vọng. Trong lòng có chút dao động.

Thật ra cô rất ngưỡng mộ người phụ nữ tên Yên Nhiên kia.

Cô ấy không cần làm gì hết cũng có thể  giữ chặt trái tim một người đàn ông.

Cô ấy thậm chí không biết rằng có một người đàn ông bỏ ra rất nhiều sức lực tìm kiếm cô hơn nửa năm trời.

Cô cũng không biết có một người đàn ông đến bây giờ trong tim vẫn còn lưu luyến cô ấy.

Người phụ nữ đó, thật là hạnh phúc.

Diêu Hữu Thiên không yêu Cố Thừa Diệu, lúc này lại có chút ghen tị với người phụ nữ tên Yên Nhiên.

Không biết đến khi nào cô mới có một người đàn ông giống như Cố Thừa Diệu, cho dù cô không còn nữa cũng mãi mãi không quên cô.

Ngày hôm nay chắc chắn là công việc không hề có hiệu quả gì.

Bước vào nhà, Cố Thừa Diệu chưa về. Dì Dương cũng không thấy đâu. Diêu Hữu Thiên mới nhớ ra, buổi sáng lúc sắp đi làm dì Dương hình như có nói là hôm nay dì ấy có việc xin nghỉ một ngày.

NHìn khắp căn nhà không một bóng người.

Diêu Hữu Thiên không biết bản thân nên thở phào nhẹ nhõm hay là tức giận.

Cuối cùng cô bình tĩnh lại, xem ra hôm nay Cố Thừa Diệu sẽ không ăn cơm ở nhà.

Diêu Hữu Thiên vào bếp, trong tủ lạnh vẫn còn ít đồ dì Dương mua từ hôm qua.

Tính sơ sơ cũng đủ một mình cô ăn.

Vo gạo bỏ vào nồi, từ lúc đến thành phố Y Diêu Hữu Thiên còn chưa có cơ hội tự mình nấu cơm.

Hai món ăn đơn giản rất nhanh đã xong.

Vừa hay Cố Thừa Diệu không ở nhà, dù sao cô cũng không muốn nấu cơm cho anh ta ăn.

Không đúng. Nếu anh ta mà ở nhà, Diêu Hữu Thiên không đảm bảo là sẽ bỏ thuốc độc vào trong cơm để độc chết anh ta cho hả giận hay không nữa.

Nhưng ngay khi Diêu Hữu Thiên vừa xới cơm định ngồi xuống ăn thì Cố Thừa Diệu về đến.

Phòng khách cách nhà bếp không xa, Cố Thừa Diệu đứng ở cử nhìn thấy Diêu Hữu Thiên ngồi trên bàn đột nhiên khựng lại.

Sự việc ngày hôm qua cho dù anh không muốn nhắc đến nữa thì không có nghĩa là nó không tồn tại.

Chạy trốn cũng không phải là cách. Anh cũng không phải một người thích chạy trốn.

Nhưng đối diện với Diêu Hữu Thiên ra sao, anh nghĩ cả một ngày cuối cùng cũng nghĩ ra.

Tại sao anh phải trốn tránh Diêu Hữu THiên chứ? Nhà là của anh, không lý nào bảo anh trốn Diêu Hữu Thiên nhỉ.

Còn nữa, Diêu Hữu Thiên là vợ anh, mặc dù lúc đầu nói là ai làm việc nấy, sống cuộc sống riêng thì cũng không thay đổi được sự thật cô là vợ của anh.

Anh động cũng động rồi, thì sao?

Nghĩ thông suốt thì cũng chả có gì phải tránh. Cố Thừa Diệu ung dung mà về nhà.

Đơn giản nhất là coi như không có chuyện gì, mặc kệ là xong.

Cố Thừa Diệu nghĩ vậy đương nhiên cũng sẽ cứ thế mà làm. Đi rửa tay sau đó hùng hồn ngồi lên bàn ăn.

Thấy chỉ có một bộ bát đũa, mới ngước lên nhìn vào trong nhà bếp.

“ Nói dì Dương mang thêm một bộ bát đũa đến đây.”

Diêu Hữu Thiên ngay lúc Cố Thừa Diệu về đến nhà sớm biết cách đối mặt với anh như thế nào rồi.

Ai mà biết được Cố Thừ Diệu giống như không có chuyện gì xảy ra. Dường như sự việc hôm qua chỉ là ảo giác của cô vậy.

Bán tay bưng bát hơi siết lại, đốm lửa trong lòng Diêu Hữu Thiên bắt đầu bùng cháy.

“ Dì Dương không có ở đây.”

TRong lúc nói chuyện Diêu Hữu Thiên kéo mấy món ăn về phía mình, hơi thấp mặt, giọng nói kèm theo vài tia cười nhạt.

“ Cơm là do tôi nấu, nếu anh đói thì ra ngoài ăn đi.”

Cố Thừa Diệu xẹt qua một chút kinh ngạc, nhìn vào Diêu Hữu Thiên, lại nhìn về những món ăn trên bàn.

“ Cơm là cô nấu?”

Chân mày của anh hơi nhếch lên, trên mặt vẫn còn nghi ngờ.

Diêu Hữu Thiên biết rằng hành động của mình rất trẻ con, cũng rất vô vị.

NHưng cô đang bực bội, vô cùng bực bội: “ Đúng vậy, hôm nay dì Dương xin nghỉ, cơm là do tôi nấu. Cố Thừa Diệu, tôi không nấu phần của anh. Muốn ăn thì ra ngoài mà ăn.”

Cố THừa Diệu là lần đầu tiên thấy thái độ này của Diêu Hữu Thiên.

Lại nhìn vào mấy món ăn trên bàn lần nữa, không nói gì mà trực tiếp đứng lên.

Diêu Hữu Thiên cũng không thèm quan tâm đến anh, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Không ngờ Cố Thừa Diệu lấy bát đũa ra, tự mình bới một bát cơm, rồi ngồi xuống ăn.

“ Cố Thừa Diệu, anh là ăn cướp sao.” Không nhìn ra là cô không muốn ngồi cùng bàn ăn cơm với anh ta, lại càng không muốn cho anh ta ăn đồ mình nấu sao?”

“ Cô cũng đã nấu rồi, nhiều như vậy cũng không ăn được. Tôi xử lý giúp cô, không phải là đỡ lãng phí à?”

Đây coi như là Cố Thừa Diệu đã xuống nước. Dù sao chuyện tối qua mặc dù là anh không cố ý nhưng cũng làm tổn thương cô.

“ Tôi thà đổ đi cũng không muốn cho anh ăn.” Cố Hữu Thiên bắt đầu ngang ngược. Đưa tay ra cướp lấy cái bát của Cố Thừa Diệu, sau đó đặt mạnh lên bàn, động tác hơi quá làm cho cơm trong bát rơi ra ngoài: “ Anh đi ra chỗ khác.”

“ Diêu Hữu Thiên.” Cố Thừa Diệu đứng dậy: “ Cô lên cơn điên cái gì thế?”

“ Tôi lên cơn điên?” Diêu Hữu Thiên nắm chặt tay, hít một hơi rồi nói: “ Cố Thừa Diệu, nếu muốn ăn cơm thì nói Bạch Yên Nhiên của anh nấu cho. Tôi không hầu hạ anh được.”

Cái tên đó, anh gọi suốt một đêm. Tại sao bây giờ lại không biết mà đi tìm đi?

Thái độ của Cố Thừa Diệu thay đổi ngay lập tức.

Anh híp mắt, vô cùng sắc bén mà nhìn vào Diêu Hữu Thiên, cả mặt u ám toát nên sự hung ác.

Diêu Hữu Thiên cũng không chùn bước, bình tĩnh mà ngước đầu đối mặt với anh.

Bốn mắt tóe lửa, cô nhìn thấy rõ sự tức giận, phẫn nộ trong mắt anh. Mà trong mắt cô thì cũng nổi lên ý tương tự.

“ Diêu Hữu Thiên, cô biết cô đang nói gì không?”

Cô có tư cách nhắc đến Yên Nhiên trước mặt anh sao?

Cái tên gọi đó chính là điều cấm kỵ của Cố Thừa Diệu. Ngoại trừ anh ra, bất kỳ ai cũng không được nhắc đến.

Diêu Hữu Thiên cười khẩy, sắp tức giận à? NGười tức giận lẽ ra phải là cô mới đúng nhỉ?

“ Làm sao? Tôi không được nói à? Cố Thừa Diệu, anh để cho tôi nghe cái tên đó cả một đêm, bây giờ tôi mới chỉ nói có một lần mà anh đã không chịu được?”

“ ……….” Im lặng, Cố Thừa Diệu hơi giật mình, nhưng cũng đột nhiên hiểu được.

Tối qua, trong giấc mơ anh đã quấn lấy Yên Nhiên cả đê.

Lúc này đối diện với ánh mắt của Diêu Hữu Thiên tự nhiên có chútchột dạ.

Nhưng  suy nghĩ đó chỉ lóe lên một cái.

Nếu không phải là Diêu Hữu Thiên thì sao anh phải cưới cô ta? Cũng đâu đến nước phải có lỗi với Yên Nhiên?

“ Cố Thừa Diệu.” Khi Diêu Hữu Thiên nói những lời này, thực sự muốn tát cho anh ta vài cái: “ Nếu anh thật sự không nhịn được, anh có thể đi tìm người phụ nữ đó, hoặc là anh có thể ra ngoài tìm gái. Anh không cần dùng cách này để mà sỉ nhục tôi.”

Sỉ nhục?

Cố Thừa Diệu hơi nhăn mặt.

“ Tôi không có ý đó. Tôi…”

Đêm qua anh chỉ là hành động theo bản năng mà thôi.

Mạc dù là ngoài ý muốn nhưng anh không hề có ý sỉ nhục Diêu Hữu Thiên.

Anh ta tất nhiên là không có ý đó, Diêu Hữu Thiên biết rất rõ, chính là biết quá rõ vì vậy nên mới không thể tha lỗi cho anh.

Lại càng cảm thấy đau khổ.

Cô không yêu anh, anh cũng không yêu cô.

Nhưng họ đã kết hôn rồi.

Cô vốn là muốn bản thân, chỉ lo cho mình, nhưng lại thấy rằng điều đó quá khó.

Hôm qua là lần đầu tiên, cô không dám đảm bảo sẽ không có lần thứ hai, lần thứ ba.

“ Tôi không cần biết anh có ý đó hay không.” Diêu Hữu Thiên cả đời này đều không cho phép chính mình làm vật thế thân của người khác: “ Cố Thừa Diệu, tôi biết anh không hề yêu tôi, cũng biết cuộc hôn nhân này là kế sách vì quyền lợi. Nhưng cũng xin anh cho tôi sự tôn trong cần có. Đây là giới hạn cuối cùng của tôi. Nếu anh không làm được, tôi sẽ không thương tiếc mà kéo theo Cố Thị, cũng không để cho anh được sống tốt.”

Đây không phải là lần đầu tiên Diêu Hữu Thiên lấy thái độ này đối mặt với Cố Thừa Diệu.

Nhưng lại là lần đầu tiên khiến anh cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình trong lòng tồn tại sự quật cường, mạnh mẽ, còn có sự cố chấp không sờn.

Cố Thừa Diệu mấp máy, thực ra anh không hề có ý không tôn trọng cô.

Tối qua anh uống say, dưới sự cố ý của Cố Thừa Kỳ, anh say bí tỉ.

Nếu không anh cũng sẽ không động vào cô, càng không….

Suy nghĩ của anh cô không đoán được, cũng không muốn đoán.

Nhưng tâm trạng của Diêu Hữu Thiên lúc này rát tồi tệ là thật.

“ Cố Thừa Diệu, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, càng không muốn ngồi ăn với anh trên cùng một chiếc bàn. Anh có thể đi rồi.”

Đây là địa bàn của anh, cô đuổi anh đi, thật ra rất vô lý.

Nhưng cục tức này, Diêu Hữu Thiên không cách nào nuốt trôi.

Im lặng lan khắp phòng ăn. Chỉ còn tiếc đồng hồ trên tường, tích tắc trôi qua.

Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Thiên một lúc lâu, tâm trạng quay vô số vòng, Diêu Hữu Thiên không biết anh đang nghĩ gì, nhưng không quan trọng. Suy nghĩ của anh cô không cần phải hiểu.

Đồ ăn trên bàn dần nguội lạnh, Cố Thừa Diệu cuối cùng cũng động đậy, anh quay người rời đi.

Anh vừa đi cả người Diêu Hữu Thiên mềm oặt, không còn  sức lực mà ngồi bịch xuống ghế.

Hốc mắt nóng lên, chua xót.

Cố chớp chớp mắt, đè nén cảm giác đó xuống. Cầm bát lên lần nữa, chăm chú ăn cơm.

Lúc này mới thấy đồ ăn đã nguội ngắt.

Mùi vị không còn như lúc đầu. Cũng giống như cuộc đời, khi bạn bỏ lỡ thời khắc thưởng thức quan trọng nhất, ăn  lại thì mùi vị cũng thay đổi rồi.

……………………………………………………

Lời tác giả: Chương này viết khó quá. Tôi khóc đây….