Editor: Xám

Tuyết hôm qua rơi rất nhiều, đã ảnh hưởng đến một số chuyến bay.

Có điều vận may của Diêu Hữu Thiên không tệ, chuyến bay về thành phố Y chỉ là hoãn giờ, chứ không hủy bỏ.

Sau khi ngồi chờ ba tiếng ở sân bay, cô đã ngồi lên máy bay bay về thành phố Y.

Còn có một tuần nữa, chính là thời gian khu nghỉ dưỡng Vân Khởi chính thức khai trương.

Bọn họ vốn đã quyết định xong, cùng Cố Thừa Diệu về thành phố Y.

Nhưng bây giờ, Diêu Hữu Thiên không muốn đối mặt với Cố Thừa Diệu chút nào.

Nhắm mắt lại, vận động ngày hôm qua đã tiêu tốn quá nhiều sức lực của cô. Cô cảm thấy rất mệt. Cực kỳ mệt.

Bây giờ ngoài muốn ngủ ra thì chẳng còn gì khác.

Vào lúc sắp ngủ thiếp đi, cảm giác khác thường truyền đến từ bụng dưới khiến cô chợt mở to mắt.

Phỏng đoán trong lòng khiến Diêu Hữu Thiên nhanh chóng đứng dậy đi về phía toilet, sau khi xử lý xong thì thở phào một hơi thật dài.

Kinh nguyệt của cô vẫn đến, chậm hơn một tuần.

Cô không mang thai, nghĩ đến đây, cô đột nhiên có cảm giác nhẹ nhõm.

Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mây trắng trải dài lướt qua bên người.

Trái tim bắt đâu an tĩnh lại. Nhắm mắt, tiếp tục ngủ.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Thành phố Y.

Diêu Đại Phát vừa mở cửa, đã nhìn thấy khuôn mặt phong trần vất vả của Cố Thừa Diệu.

"Ba." Cố Thừa Diệu nhìn thấy Diêu Đại Phát, khom người xuống, vẻ mặt mang theo chút lấy lòng: "Thiên Thiên đâu ạ?"

Diêu Đại Phát không nói gì, hôm qua con gái một mình quay về, sắc mặt cũng không tốt.

Nhìn vừa mệt mỏi, vừa tiều tụy.

Hơn nữa cho dù ông hỏi thế nào, cũng không chịu nói rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì.

Con gái là bảo bối trong lòng ông, quý trọng như tính mạng.

Theo con rể đến Bắc Đô, cuối cùng lại quay về với bộ dạng đó, Diêu Đại Phát không cần nghĩ cũng biết là đã cãi nhau với Cố Thừa Diệu.

Trong lòng bốc hỏa, không bày ra vẻ mặt dễ chịu gì với Cố Thừa Diệu: "Không phải Thiên Thiên ở Bắc Đô sao? Cậu đến đây tìm làm gì?"

Ông không thèm quản ai đúng ai sai, khiến con gái đau lòng, khiến con gái khó chịu, đó chính là lỗi của đối phương.

Cố Thừa Diệu cúi đầu, mắt sâu thẳm, không nhìn ra chút cảm xúc nào.

Hôm trước quả thực là anh đã mất khống chế, nhưng đổi thành bất kỳ người đàn ông nào khác, vợ của mình mang theo dấu hôn như vậy về nhà, đều sẽ không chịu nổi.

Anh tức giận, có chút kích động là sự thật.

Nhưng Diêu Hữu Thiên cũng không thể bỏ đi như vậy chứ?

Hôm qua anh về nhà không thấy Diêu Hữu Thiên, cảm thấy mình đã sắp phát điên. Đi khắp nơi tìm cô.

Gần như những chỗ cô có thể xuất hiện đều đã tìm hết. Nếu như không phải Uông Tú Nga cảm thấy kỳ lạ, nói ra Diêu Hữu Thiên đã quay về thành phố Y, anh nghĩ anh nhất định sẽ điên mất.

Hít sâu, anh bắt mình tỉnh táo lại.

Đối diện với ánh mắt mang theo chỉ trích của Diêu Đại Phát, thái độ của anh ôn hòa thân thiết đến lạ thường.

"Ba. Con và Thiên Thiên có chút hiểu lầm, có thể cho con vào nói chuyện với cô ấy một chút không?"

"Không có gì để nói." Diêu Đại Phát tỏ thái độ kiên quyết: "Tôi đã nói con bé không ở đây, cậu quay về đi."

"Ba ――" Rõ ràng Diêu Hữu Thiên đã trở về thành phố Y, cô không ở đây thì còn có thể ở đâu: "Cho dù thế nào, để con gặp mặt Thiên Thiên trước rồi nói tiếp."

Diêu Đại Phát vẫn sầm mặt không nói gì. Vào lúc này Tuyên Tĩnh Ngôn lại nghe thấy âm thanh nên đã đi ra.

Lúc nhìn thấy Cố Thừa Diệu ở cửa thì ngẩn ra một lát: "Thừa Diệu?"

"Mẹ." Sắc mặt Cố Thừa Diệu càng trở nên không được tự nhiên: "Thiên Thiên có ở đây không ạ?"

"Có." Tuyên Tĩnh Ngôn không phủ nhận Diêu Hữu Thiên đang ở nhà họ Diêu, có điều: "Nhưng có thể bây giờ nó không muốn gặp con, chi bằng con quay về trước?"

"Mẹ." Vốn dĩ hôm qua anh đã muốn đến, có điều vì liên tục đổ tuyết, chuyến bay ở sân bay lại hủy bỏ.

Mà anh đành phải ngồi chuyến bay hôm nay đến đây, đây đã là chạy tới bằng tốc độ nhanh nhất rồi.

"Con về trước đi." Tuyên Tĩnh Ngôn cũng nhìn thấy dáng vẻ lúc con gái quay về hôm qua.

Thất hồn lạc phách, miễn cưỡng gượng cười.

Con gái do mình sinh ra, đương nhiên bà thương con gái.

Cố Thừa Diệu còn định nói gì đó. Diêu Đại Phát đã sập thẳng cửa. Ngăn Cố Thừa Diệu ở bên ngoài.

Xoay người đối mặt với Tuyên Tĩnh Ngôn: "Em nói nhảm nhiều như thế với nó làm gì?"

"Chuyện giữa hai vợ chồng nhỏ nhà người ta, anh dính vào nhiều như thế để làm gì?" Tuyên Tĩnh Ngôn tức giận lườm chồng một cái: "Coi chừng Thiên Thiên oán trách anh đó."

"Hừ, đối xử với con gái của anh như vậy, anh không giáo huấn nó một chút thì không được."

"Anh lại biết là như thế nào à?"

"Anh biết chứ, nhìn sắc mặt con gái là biết. Dù sao hôm nay anh không chào đón nó."

Diêu Đại Phát nổi tiếng bao che, nhất là với con gái và vợ, nửa bước cũng sẽ không nhượng bộ.

Đương nhiên Tuyên Tĩnh Ngôn biết tính cách của chồng mình: "Được rồi được rồi. Trời lạnh. Nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Âm thanh bên trong cửa lớn mơ hồ truyền đến. Cố Thừa Diệu thở dài một hơi, tựa người lên lề cửa.

Anh đã ngồi chuyến bay sớm nhất đến đây, lại liên tục chạy tới, trong quá trình không hề ngừng lại chút nào. Chỉ muốn khiến Diêu Hữu Thiên gặp mình một lần.

Bên chân còn đặt vali hành lý. Ngẩng đầu, đưa mắt nhìn tầng hai của biệt thự.

Anh biết, Diêu Hữu Thiên đang ở đó.

Chỉ là cô không chịu gặp mình thôi.

Bóng đêm dần đậm, mặc dù thời tiết của thành phố Y không lạnh bằng Bắc Đô, nhưng bây giờ đã là mùa đông tháng chạp, gió thổi qua, gió lạnh mang theo mùi tanh của biển khiến người ta cảm thấy trên mặt có chút đau đớn như dao cắt.

Cảm giác đau nhói gờn gợn đó khiến trái tim Cố Thừa Diệu bắt đầu bình tĩnh lại.

Phải. Quả thực hôm trước anh đã mất khống chế, nhưng lẽ nào Diêu Hữu Thiên không có lỗi sao?

Tại sao cô lại không chịu cho anh một chút lòng tin?

Nói với anh sau này cô sẽ chú ý, sẽ giữ khoảng cách với người đàn ông khác?

Cố Thừa Diệu nghĩ đến chính mình, Bạch Yên Nhiên đáng thương như vậy, mà anh áy náy với Bạch Yên Nhiên như thế. Nhưng anh lo lắng Diêu Hữu Thiên biết được sẽ không vui, cho nên bắt mình cách xa Bạch Yên Nhiên.

Nhưng cô thì sao?

Tại sao cô lại không sợ mình sẽ không vui?

Hay là, trong lòng cô hoàn toàn không có mình. Cho nên mới thờ ơ như vậy, phải không?

Cố Thừa Diệu không muốn nghĩ như vậy, nhưng ý nghĩ đó lại giống như ma quỷ, không ngừng chui vào đầu anh.

"Anh bảo vệ vợ anh như vậy, bây giờ xem ra, vợ anh cũng không yêu anh đến thế đâu."

Giọng nói bên kia điện thoại hôm đó lại vang lên một lần nữa.

Cố Thừa Diệu nói với mình đừng tin, đừng tin.

Có điều, một khi hạt giống hoài nghi đó đã gieo xuống, không bao giờ có thể nhổ hết dễ dàng.

Cuối cùng nhìn lên phía biệt thự một cái, khóe môi Cố Thừa Diệu mím rất chặt.

Cô thật sự tức giận như vậy. Giận đến mức cho rằng mình không sai chút nào?

Hay là cô định cứ tiếp tục chiến tranh lạnh như vậy, sau này không để ý đến anh?

Cho dù là thế nào, Cố Thừa Diệu cũng có chút không chấp nhận nổi.

Muốn tiếp tục gõ cửa để Diêu Hữu Thiên ra ngoài, có điều trong lòng biết đây không phải là nhà họ Cố, mà là nhà họ Diêu.

Lại liếc khung cửa sổ trên đỉnh đầu một cái, quay người, bước từng bước rời đi.

Sau khi anh đi, rèm cửa sổ tầng hai đã động đậy một chút, Diêu Hữu Thiên ló đầu ra, nhìn bóng lưng của Cố Thừa Diệu.

Trên khuôn mặt xinh đẹp, hiện lên vẻ mất mát chính mình cũng không biết.

Cố Thừa Diệu, vì sao không chờ lâu hơn một chút?

Anh cứ bỏ đi như vậy sao?

Trán tì vào thủy tinh lạnh như băng, Diêu Hữu Thiên nhắm mắt lại. Tâm trạng có chút nặng nề.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Cố Thừa Diệu trở lại căn nhà ở thành phố Y.

Lúc đi, có bảo dì đến đây quét dọn định kỳ.

Phòng ốc cũng không bừa bộn, có thể ở ngay.

Cố Thừa Diệu nằm trên giường. Không buồn ngủ chút nào, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh lúc dì xin nghỉ.

Về đến nhà, Diêu Hữu Thiên đeo găng tay, xách thùng, tự mình dọn vệ sinh.

"Chỉ một ngày mà thôi, đặt xuống đi. Ngày mai dì sẽ đến dọn dẹp."

"Không." Diêu Hữu Thiên lấy cây lau nhà từ thùng nước sạch, bắt đầu lau sàn: "Em thích chỗ ở thật sạch sẽ."

Cố Thừa Diệu cũng thích, anh còn có bệnh thích sạch sẽ khá nhẹ. Không chịu được nơi dơ bẩn.

Có điều, làm lính hai năm, chỗ bừa bộn, bẩn thỉu thế nào còn chưa từng ở?

Thời gian lâu nhất vì làm nhiệm vụ ở trong núi nửa tháng, đến tắm cũng không có cách nào.

Sau khi quay về, cảm thấy khá hơn nhiều. Chỉ cần không thái quá, anh đều có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

"Anh chỉ không muốn em vất vả." Cố Thừa Diệu dựa vào cửa, nhàn nhã mở miệng: "Đến lúc đó anh trai em và ba em, sẽ nói anh ức hiếp em, bắt em làm giúp việc mất."

Diêu Hữu Thiên nghe thấy lời của anh, thẳng người dậy, gật đầu thật mạnh: "Cũng đúng ha."

Nghiêng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nét dí dỏm, vào lúc anh còn chưa phản ứng lại, đặt cây lau nhà lên tay Cố Thừa Diệu: "Nếu như anh không muốn em vất vả, vậy thì phiền anh vất vả một chút vậy. Anh làm tiếp đi."

Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm cây lau nhà trên tay, mở to mắt nhìn Diêu Hữu Thiên: "Em, bảo anh lau?"

"Không được sao?" Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt: "Anh không biết làm?"

Đương nhiên không phải. Nhưng bảo anh lau sàn?

Đường đường là cậu ba nhà họ Cố mà phải đi lau sàn? Nói ra sẽ khiến người ta cười chết mất?

"Biết là được rồi." Diêu Hữu Thiên nhếch khóe miệng mỉm cười, nhìn anh với vẻ mặt mong chờ: "Em chờ anh lau sàn xong. Không lau xong không được về phòng ngủ đâu đấy."

Nói xong cũng không đợi phản ứng của Cố Thừa Diệu, đi thẳng về phòng.

Tay Cố Thừa Diệu cầm cây lau nhà, trong lòng rủa một tiếng, nhưng không hề tức giận, mà thực sự lau sàn.

Đương nhiên. Hôm đó anh "thương tiếc" Diêu Hữu Thiên không để cô lau sàn, khi về phòng, anh đã chấn chỉnh cô gái nhỏ phách lối nào đó một trận tử tế.

Anh muốn cho cô biết, ngôi nhà này, vẫn có vương pháp.

Suy nghĩ trong hồi ức dừng lại khi câu chuyện đi đến ướt át vô biên.

Nhắm mắt lại, Cố Thừa Diệu đột nhiên có chút đờ đẫn.

Không chút nghĩ ngợi ngồi dậy, nhìn thời gian một cái.

Vừa tảng sáng, thời gian này, hẳn là Diêu Hữu Thiên đã ngủ rồi?

Lấy điện thoại di động gọi cho cô một cuộc điện thoại, nhưng lại dừng lại khi điện thoại sắp kết nối.

Suy nghĩ một chút, Cố Thừa Diệu đứng dậy bắt đầu mặc quần áo.

Nửa tiếng sau, Cố Thừa Diệu đã xuất hiện ở cửa nhà Diêu Hữu Thiên.

Xuống xe, trèo qua vườn hoa của nhà họ Diêu, sau đó nhảy một cái, tung người leo lên tường ngoài.

Diêu Hữu Thiên ngủ không yên. Cô mơ hồ cảm thấy hơi lạnh.

Theo bản năng dùng chăn quấn mình thật chặt, nhưng cảm giác không kéo được.

Quay người lại, muốn tiếp tục kéo chăn lại, lần này, chăn đã bị cô kéo vào lòng như ý nguyện.

Mà chính cô cũng bị ôm vào một lồng ngực ấm áp. Nhiệt độ quen thuộc đó khiến cô theo thói quen cọ má lên trên, lại một lần nữa ngủ thiếp đi.