Editor: Xám

Cố Thừa Diệu cố hết sức đè nén khí huyết cuồn cuộn trong lòng xuống.

Nhưng vào lúc nhìn thấy màn tiếp theo, đã không thể khống chế nổi nữa.

Cùng lúc Chiến Li xoay người, đã đặt tay lên người Diêu Hữu Thiên. Động tác này, càng để lộ rõ ra vết cắn trên cánh tay anh.

Dấu vết đó, đã khiến trái tim Cố Thừa Diệu bị siết chặt một lần nữa, anh đột nhiên tiến lên phía trước không chút nghĩ ngợi, dùng sức kéo tay Chiến Li ra, vừa dùng sức, cơ thể anh ta đã bị quăng ra ngoài.

Chiến Li bị ngã xuống đất, cơ thể đau đớn, khiến anh mở mắt ra.

Có điều còn chưa kịp phản ứng, nắm đấm của Cố Thừa Diệu đã đánh lên mặt anh.

,

Bốp bốp hai quyền. Cố Thừa Diệu ra quyền vừa nhanh vừa mạnh, vừa chuẩn vừa nặng.

Người Chiến Li vẫn chưa tỉnh táo, thình lình trên mặt đã trúng hai quả đấm. Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong cổ họng.

Anh mở mắt nhìn người trước mặt, khi đối phương lại ra quyền, đã nhanh chóng ngăn lại.

Cố Thừa Diệu vừa thấy Chiến Li đánh trả, cười lạnh, dùng sức kéo cánh tay anh ta dậy: “Là đàn ông thì đứng lên đánh một trận.”

“. . . . . .” Đầu Chiến Li vẫn hơi choáng. Anh nhớ vừa nãy anh đã bị người khác tấn công.

Mà trước khi bất tỉnh, anh lại nhìn thấy khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên?

,

"Thiên Thiên?”

Anh không gọi còn may, anh vừa gọi, cơn phẫn nộ của Cố Thừa Diệu càng rực cháy.

"Câm miệng. Không cho mày gọi tên của cô ấy.” Anh giống như kẻ điên, lại đánh một quyền lên người Chiến Li.

Chỉ là lần này, anh đã đánh thẳng vào bụng anh ta.

Phần bụng bị giáng một kích mãnh liệt như vậy, Chiến Li vốn dĩ đang muốn đứng dậy lại ngã xuống đất.

“Ưmh.” Mùi máu tươi trong cổ họng càng thêm nồng nặc hơn.

,

Bị đánh liên tục ba quyền, người Chiến Li đã tỉnh táo lại, cơn tức giận cũng dâng lên.

Anh phải buông bỏ tất cả, buông bỏ Thiên Thiên. Người đàn ông ở trước mặt, không cần tốn nhiều sức, đã có được tình yêu của Diêu Hữu Thiên mà anh tha thiết ước mơ.

Người cần đánh, người cần tức giận, phải là anh chứ?

Chiến Li một lòng nghĩ xem phải phản kích thế nào, hoàn toàn không phát hiện sự khác thường lúc này của mình chút nào, ví dụ như, không mặc tí gì. Lại ví dụ như, mùi rượu nhàn nhạt trôi nổi trong không khí.

Và cả Cố Thừa Diệu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.

,

Anh nhảy vọt dậy. Nếu bàn về đánh lộn, anh tự thấy mình cũng sẽ không phải người thua.

Giơ tay lên, cùng lúc Cố Thừa Diệu lại muốn tấn công, tránh tay anh ra, sau đó vung quyền.

Anh không đánh trả thì vẫn còn tốt một chút, anh vừa đánh trả, Cố Thừa Diệu đánh càng hăng.

Một người luyện võ thực chiến trong chốn thành thị.

Một người trải qua huấn luyện sắt thép của quân đội để luyện ra thân thủ hạng nhất.

Hai người đàn ông này, vì một người phụ nữ, không chịu nhường bước một chút nào.

,

Quyền nào cũng dồn hết sức lực, chiêu nào cũng muốn dồn đối phương vào chỗ chết.

Anh tới tôi đi, hai người đều đã trúng không ít chiêu. Cố Thừa Diệu ra quyền vô cùng tàn nhẫn, chiêu nào cũng đánh đến mặt Chiến Li.

Chiến Li lại xem trọng thực tiễn, quyền nào cũng tấn công chỗ hiểm.

Người đàn ông bị phẫn nộ chi phối, hoàn toàn không có lý trí.

Cố Thừa Diệu dần dần chiếm thế thượng phong. Mấy lần đều đánh trúng mặt Chiến Li.

Chiến Li thấy mình đã trúng chiêu mấy lần, không dám coi thường chút nào nữa. Đánh trả lợi hại hơn. Cố Thừa Diệu thăm dò bằng một chiêu giả, giả vờ chịu thiệt. Chiến Li cho rằng mình sắp tấn công được mặt anh, tay giơ lên.

Anh tránh đi, lại nhấc chân. Phần dưới của Chiến Li bị anh tấn công, cơ thể mất thăng bằng, ngã xuống đất.

,

Làm sao Cố Thừa Diệu bỏ qua cơ hội này. Chân nhấc lên, dùng sức đạp lên ngực Chiến Li, rồi lại dùng sức.

Chiến Li không mặc quần áo, cơn đau do đế giày da ma sát với da thịt khiến anh nhíu mày, quay đầu đi, cuối cùng vào lúc này ánh mắt đã quét đến Diêu Hữu Thiên đang nằm trên giường.

“Thiên Thiên?”

Tại sao cô ấy lại ở đây? Hơn nữa ——

“Tao đã nói rồi, không cho phép mày gọi tên cô ấy.”

Cố Thừa Diệu gần như sắp nổi điên, giọng điệu của anh, đã gầm lên.

Mũi chân dùng sức, nếu có thể, anh thật sự hận không thể đạp chết Chiến Li như thế này.

,

“. . . . . .” Chiến Li bị đau, nhưng ánh mắt vẫn khó giấu nổi kinh ngạc: “Cô ấy, tại sao cô ấy lại ở đây?”

Anh thì sao? Tại sao anh lại ở đây?

Anh nhớ mình bị người ta đánh ngất đi, hơn nữa người đánh ngất anh, thậm chí chính là Diêu Hữu Thiên ——

"Thật đúng là một câu hỏi hay đấy.” Cố Thừa Diệu trải qua trận đánh lộn vừa rồi, mặc dù cơn tức giận chưa giảm bớt, nhưng lý trí cũng cùng lúc quay về.

Anh ngồi xổm xuống, đè khuỷu tay lên cổ Chiến Li. Hơi dùng sức: “Họ Chiến, có phải mày cho rằng, tao không dám làm gì mày?”

“. . .” Im lặng, bây giờ Chiến Li không hiểu gì hết, hoàn toàn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

,

Ví dụ như, tại sao Diêu Hữu Thiên lại đánh anh ngất xỉu?

Anh tuyệt đối không tự yêu mình đến mức cho rằng Diêu Hữu Thiên đột nhiên ra mọi chuyện, sau đó ở bên anh.

Anh càng không cho rằng, Diêu Hữu Thiên nhớ ra tất cả rồi, sẽ lập tức tiếp nhận những sự thật đó.

"Vào lúc mày đụng vào vợ của người khác, có từng nghĩ, có một ngày mày sẽ mất mạng vì hành động của mày không?”

Đụng vào vợ của người khác?

Chiến Li trợn to mắt, nhìn Cố Thừa Diệu: “Anh… anh đang nói cái gì?”

,

Anh đụng vào vợ của người khác lúc nào?

Vợ của người khác? Vợ của Cố Thừa Diệu, không phải là Diêu Hữu Thiên sao?

Anh ——

Ý nghĩ phủ nhận đột nhiên biến mất, bây giờ anh mới chậm chạp cảm giác được, vì sao anh lại không mặc quần áo?

Lại nhìn Diêu Hữu Thiên một cái, nhưng phát hiện cô cũng thế.

Chuyện này, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

"Mày còn nhìn à?” Phát hiện Chiến Li vẫn nhìn Diêu Hữu Thiên chằm chằm, sức của Cố Thừa Diệu càng tăng lên. Khuỷu tay vừa dùng sức, Chiến Li đã cảm thấy ngạt thở đến khó chịu.

,

"Mày còn nhìn nữa, có tin tao móc mắt mày ra không?”

Cố Thừa Diệu sắp phát điên rồi. Nỗi đau khổ vì bị phản bội, đã đè nén tất cả.

Anh phẫn nộ, đau khổ, đau lòng, chua xót. Cả người cứ giống như đã đánh đổ một bình ngũ vị* vậy.

*đánh đổ bình ngũ vị: ý chỉ cảm giác cực kỳ khó chịu.

Những cảm xúc đó, tụ lại một chỗ, cuối cùng hình thành nên một hương vị cực kỳ cay đắng, khó tả bằng lời.

Trái tim giống như đã không còn là của mình nữa. Từng tế bào, từng mililit máu, đều đã sắp phát điên.

,

Cảnh tượng Chiến Li và Diêu Hữu Thiên ôm nhau, cơ thể lõa lồ ngủ trên cùng một chiếc giường, khiến anh cảm thấy mình giống như đang gặp ác mộng.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Mà bây giờ, kẻ đầu sỏ gây tội lại đang ở trước mặt anh.

Đầu Cố Thừa Diệu giống như đã sắp nổ tung, anh chỉ cần dùng sức một lần, dùng sức đè khuỷu tay xuống dưới.

Chiến Li, sẽ ngạt thở, sẽ chết trên tay anh.

Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt Chiến Li, anh thật sự, thật sự rất muốn tiễn anh ta đi gặp Thượng Đế như vậy.

Khi ý định giết người lóe lên đó bị Chiến Li dò ra được, anh sợ hết hồn, phản kích không chút nghĩ ngợi.

,

Đầu anh tránh sang bên cạnh, đồng thời nhấc chân lên, tấn công tới phần dưới của Cố Thừa Diệu.

Trong lúc Cố Thừa Diệu tránh né, không thể không buông tay.

Trong nháy mắt có được tự do, Chiến Li đã nhanh chóng chạy về phía giường: “Thiên Thiên? Thiên Thiên em không sao chứ?”

“Chiến Li, tên khốn kiếp nhà mày, mày cút ra cho tao.” Cố Thừa Diệu xông tới, đẩy Chiến Li ra.

Vừa rồi Chiến Li đã trúng mấy quyền rất nặng, đang đề phòng Cố Thừa Diệu, đâu chịu đi.

,

Nỗi lo lắng cho Diêu Hữu Thiên đã đè nén tất cả, anh nhớ trước khi mình ngất đi, Diêu Hữu Thiên vẫn tỉnh táo.

Tại sao? Tại sao cô lại nằm cùng mình trên một chiếc giường?

“Thiên Thiên ——” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chiến Li liều mạng nhớ lại, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra.

Đôi mắt Cố Thừa Diệu ửng đỏ, anh đã gần như điên cuồng.

Anh nhìn chằm chằm Chiến Li, chỉ ngón tay vào anh ta: “Cút cho tao. Cút ra ngoài.”

,

Một tràng tiếng động này quá lớn, cuối cùng Diêu Hữu Thiên vẫn luôn nhắm mắt đã có chút phản ứng. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra.

“Ưmh.” Đầu hơi đau, có gì đó không đúng.

Có điều cô vừa mới nằm mơ, giấc mơ thật dài, cảnh tượng cuối cùng trong mơ khiến cô có chút nghi hoặc.

Nhất thời không rõ bản thân mình đang ở đâu.

Cô cau mày, hình như đang nhớ lại giấc mơ vừa rồi: “A Li ——“

,

Hai chữ nhẹ nhàng, gần như nỉ non. Đã thành công khiến hai người đàn ông đang có mặt đều thay đổi sắc mặt.

Chiến Li nghe được cách gọi đã lâu không thấy này, cách gọi mà anh cho rằng cả đời này sẽ không nghe thấy nữa.

“Thiên Thiên ——“

Cô ấy nhớ ra mình rồi sao? Có phải cô ấy đã nhớ ra mình rồi không?

Chiến Li gần như không khắc chế được sự kích động của mình, anh lập tức xông tới: “Thiên Thiên. Em nhớ ra rồi sao? Có phải em nhớ ra rồi không?”

,

Khi Cố Thừa Diệu nghe thấy cái tên Diêu Hữu Thiên gọi, sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi.

Anh gần như đã sắp không đứng vững nữa, trừng mắt nhìn Diêu Hữu Thiên trước mặt, trong mắt có kinh hãi, có đau khổ, có điên cuồng, còn có cả căm hận.

A Li ——

Cô lại thân mật gọi tên một người đàn ông khác như vậy.

,

Lồng ngực Cố Thừa Diệu phập phồng kịch liệt, nắm đấm siết chặt rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại siết chặt.

Nắm đấm đã giơ lên, nhưng làm thế nào cũng không có cách hạ xuống.

Lúc này cuối cùng ánh mắt Diêu Hữu Thiên đã khôi phục lại vẻ trong sáng, cô nhìn thấy Cố Thừa Diệu đứng ở bên giường, trừng mắt nhìn mình bằng vẻ mặt phẫn nộ.

“Thừa Diệu?”

Anh sao vậy?

Và cả, Chiến Li ở bên cạnh?

,

“Tại sao anh lại ở đây?”

Câu hỏi này của cô là nói với Chiến Li. Đầu cô rất đau, giác mộng vừa rồi vô cùng vụn vặt, cô không nhớ hết.

Nhưng là về Chiến Li, tại sao cô lại mơ thấy anh ta?

Hơn nữa khi cô mơ thấy anh ta, anh ta lại xuất hiện ở trước mặt mình?

Diêu Hữu Thiên cắn môi, lúc này mới chậm chạp phát hiện ra là không đúng ở chỗ nào.

,

Mở to mắt, cô nhìn về phía Cố Thừa Diệu bằng vẻ mặt kinh hoàng.

Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, biểu cảm thất vọng, đau khổ, và cả rất nhiều cảm xúc cô nhìn không hiểu ở trong đó.

Anh lùi về sau một bước, rồi lại lùi thêm một bước.

"Quả thực là, tôi không nên ở đây.” Hít sâu, không ngừng bắt mình mình tỉnh táo lại. Nhưng tỉnh táo thế nào đây?

Là một người đàn ông, Cố Thừa Diệu không biết mình phải tỉnh táo thế nào.

,

Vợ của anh, xảy ra quan hệ với một người đàn ông khác, sau đó vào lúc tỉnh lại, thân mật gọi tên của đối phương.

Chất vấn ngược lại mình tại sao lại ở đây?

Đây thật sự là sự châm chọc cực lớn.

“Thừa Diệu?” Lần này Diêu Hữu Thiên đã hoàn toàn tỉnh táo, cô nhìn cơ thể không một vật che thân của mình, và cả cơ thể lõa lồ của Chiến Li. Còn gì mà chưa rõ?