Editor: Xám

Cô thật sự đã chịu đựng đủ rồi.

Mỗi lần gặp phải người đàn ông này, đều không có chuyện gì tốt.

Bước chân của Diêu Hữu Thiên rất nhanh, rời đi gần như là chạy trốn.

Nỗi lo lắng bị Cố Thừa Diệu hiểu lầm, sợ anh không nghe mình giải thích đã lấn áp tất cả. Khiến cô thậm chí đã quên mất, trong giấc mơ vừa rồi, Chiến Li luôn có ở đó.

Nhìn cô rời đi mà đầu không ngảnh lại, vẻ mặt Chiến Li đầy đau buồn.

Cơ thể mềm nhũn, vô lực ngồi xuống ghế sofa. Nhắm mắt lại, tất cả mọi chuyện của nhiều năm trước, cứ giống như vừa mới xảy ra hôm qua.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Diêu Hữu Thiên vừa mặc xong quần áo, đã đi tìm Cố Thừa Diệu.

Lúc này, đêm đã rất khuya. Không có xe, cô gọi điện thoại gọi taxi.

Nhưng vào lúc này đã gặp được Tiểu Mã. Cậu ở chung với Tiểu Vi, đi ra từ quầy bar phụ của khu nghỉ dưỡng.

Lúc nhìn thấy cô, Tiểu Vi nhanh chóng buông tay Tiểu Mã ra.

Tiểu Mã có chút không hài lòng, hơi lúng túng cười với Diêu Hữu Thiên: “Bà chủ.”

,

“Tiểu Mã, cậu ——” Vừa mới muốn hỏi Tiểu Mã có thấy Cố Thừa Diệu không.

Tiểu Mã lại a một tiếng, sau đó vỗ vỗ đàu mình: “Bà chủ, thật xin lỗi. Tôi bận quá, quên mất chuyện này.”

Cậu lấy từ trong túi áo ra một tấm thẻ phòng, đưa cho Diêu Hữu Thiên: “Đây là đồ ông chủ bảo tôi đưa cho chị.”

Đây là cái gì?

Diêu Hữu Thiên nhìn Tiểu Mã với vẻ mặt khó hiểu.

Tiểu Mã cười ha ha một tiếng: “Bà chủ, ông chủ bảo tôi cho người trang trí trên lầu một lượt, đoán chừng là muốn cho chị một sự bất ngờ đấy. Chị mau đi đi.”

Người phụng mệnh trang trí, chính là cậu đấy.

,

Cậu đã dùng hết các chiêu thức cậu có thể nghĩ ra rồi. Chắc hẳn hiện giờ ông chủ đã tắm rửa sạch sẽ chờ bà chủ ở trên lầu rồi phải không?

Nhìn thẻ phòng trên tay, Diêu Hữu Thiên chạy đi không hề nghĩ ngợi.

Trong phòng khách của căn hộ trên lầu, Diêu Hữu Thiên đã nhìn thấy, trên mặt bàn của phòng khách, bày đủ loại điểm tâm.

Nhìn những món điểm tâm đó vừa tươi mới vừa ngon miệng.

,

Trong thùng giữ nhiệt đặt một chai champagne. Trên ly rượu đế cao phản chiếu hình bóng cô.

Giá nến màu trắng chưa hề thắp sáng, cây nến vẫn còn nguyên. Không có tâm trạng nhìn những thứ này, cô đi thẳng vào phòng.

Vào phòng, bên trong được trang trí rất lãng mạn. Trên chiếc giường màu hồng phủ kín cánh hoa hồng màu hồng phấn. Mà ở giữa giường, là một hình trái tim được tạo bởi hoa hồng màu đỏ.

Diêu Hữu Thiên nghĩ đến khuôn mặt cười rất gian của Tiểu Mã.

,

Cố Thừa Diệu, hôm nay muốn vui vẻ bên cô phải không?

Nhưng mà anh bây giờ, đang ở đâu?

Tại sao cô lại cho rằng anh không yêu mình chứ? Tại sao cô phải để trong lòng những lời rất không có lý của người phụ nữ kia?

Cho dù Cố Thừa Diệu nói ra những lời đó vì lý do gì, ít nhất anh chưa từng nói trước mặt cô, không phải sao?

Mấy ngày nay, tất cả những gì anh làm, cô không nhìn thấy sao?

,

Tại sao lại như vậy?

Cô đã vứt bỏ Cố Thừa Diệu, bây giờ cô không biết còn có thể tìm lại được không?

Thừa Diệu, Thừa Diệu ——

Diêu Hữu Thiên trở nên nóng vội. Anh bây giờ, đang ở đâu?

Lao ra khỏi phòng xuống lầu đi tìm anh, lần đầu tiên trong đời, Diêu Hữu Thiên oán hận mình vì sao không biết lái xe đến thế.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trời. Cực lạnh.

Chỉ còn hơn nửa tháng nữa, đã sang năm mới rồi.

Cố Thừa Diệu không biết mình đã về đến nhà như thế nào.

Việc anh muốn làm nhất, thật ra là say mèm một trận, say đến mức không nghe thấy, không nhìn thấy, không cảm nhận được gì hết, trái tim sẽ không đau.

Nhưng anh chỉ cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi vô cùng.

Không muốn đi tìm đám bạn từ thuở nhỏ để uống rượu, cũng không muốn đối mặt với bất kỳ ai.

,

Cho dù là một ánh mắt của người khác, cũng sẽ khiến anh cảm thấy, anh thất bại đến mức nào.

Vợ của anh, lên giường với người đàn ông khác. Thậm chí bọn họ còn không kiêng kỵ tình hình một chút nào.

Ngay ở dưới mí mắt anh, nghênh ngang làm ra chuyện phản bội anh.

Diêu Hữu Thiên, Chiến Li ——

Cố Thừa Diệu hận đến nghiến răng. Nỗi đau đớn trong lòng không thể nói bằng lời.

Nằm lên giường nhìn trần nhà không hề cử động.

,

Tại tim, đau đớn kéo dài từng cơn.

Có người cầm dao cắt ở phía trên. Hết dao này đến dao khác.

Cơn đau này, cho dù là Cố Thừa Diệu, cũng cảm thấy có phần không chống đỡ được.

Đầu óc trống rỗng, thứ không ngừng vang vọng, chỉ có một câu "A Li." của Diêu Hữu Thiên.

Và cả hình ảnh hai người bọn họ ôm nhau.

Đê tiện. Đê tiện ——

,

Cố Thừa Diệu không khống chế được phẫn nộ quay cuồng trong lòng mình, cầm đèn ở đầu giường lên ném ra ngoài.

Đèn thủy tinh đập vào vách tường, vỡ thành vô số mảnh.

Điện thoại reo liên tục, anh không thèm nhìn đã cầm lên tiếp tục ném đi.

Sau một tiếng "Bộp” tiếng chuông đã ngừng lại. Đập vỡ điện thoại còn chưa đủ, Cố Thừa Diệu đứng dậy, đã đập vỡ hết đồ có thể nhìn thấy trong phòng thành từng mảnh.

Mãi đến khi ngay cả chỗ đứng chân cũng không còn, anh mới dừng tay, anh nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy sức lực cả người đều đã biến mất.

Nỗi đau trong lòng chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng trầm trọng hơn.

,

Cuối cùng anh vẫn đi đến tủ rượu mở cho mình một chai rượu.

Hương vị rượu đỏ bình thường thích nhất, lúc này trở nên đắng chát ngập miệng.

Rượu này, tại sao lại đắng như vậy? Khó uống muốn chết

Dồn sức ném chai rượu ra ngoài. Cố Thừa Diệu nhìn chất lỏng màu đỏ tươi kia chảy xuống vách tường.

Anh đột nhiên đứng bất động ở đó.

,

Cơ thể mềm nhũn, nằm trở lại giường. Nhắm mắt lại, đi ngủ.

Đi ngủ, đến khi tỉnh ngủ, là ổn rồi.  

Cố Thừa Diệu ngủ không yên ổn. Trong giấc mơ, bóng dáng Diêu Hữu Thiên và Chiến Li ở cạnh nhau liên tục làm phiền.

Những hình ảnh đó, kích thích đến mức anh muốn giết người.

Anh nằm mơ thấy mình liên tục đi về phía Diêu Hữu Thiên, nhưng cô lại tựa vào lòng một người đàn ông khác.

,

“A Li ——“

Xưng hô thân mật này, khiến cho Cố Thừa Diệu phát cuồng, anh nằm mơ thấy trên tay mình cầm một khẩu súng. Bắn Chiến Li một phát.

Nhưng đúng lúc đó Diêu Hữu Thiên lại chắn ở trước mặt Chiến Li.

Cô ngã xuống.

“Cố Thừa Diệu ——“

Vẻ mặt cô đầy khiếp sợ, nhìn anh bằng vẻ hoàn toàn không dám tin.

,

Cố Thừa Diệu thấy máu chảy ra từ trái tim cô. Tràn ra đất.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

“Thiên Thiên. Đừng.”

Ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ xuống.

Mở mắt, ngoài cửa sổ vẫn hoàn toàn tối đen, có điều trong phòng lại bật đèn.

Diêu Hữu Thiên ngồi ở trước mặt mình, cảnh tượng cô trúng đạn trong mơ, dường như đang ở ngay trước mặt.

Cố Thừa Diệu đột nhiên vươn tay ôm lấy cô.

,

“Thiên Thiên, Thiên Thiên.”

Em đừng chết, không thể chết.

Anh ôm chặt như vậy, dùng sức như thế, dường như muốn dụi cô vào trong người mình vậy.

Anh sợ giấc mơ hỗn loạn kia đã thành hiện thực, anh đã quên mất tranh cãi, và cả sự phản bội của cô trước đó.

Anh chỉ hi vọng cô còn sống, sống khỏe mạnh.

,

Diêu Hữu Thiên bị anh ôm đến mức không thở nổi. Khịt mũi, không hiểu sao cũng rất muốn khóc: “Thừa Diệu ——“

Anh gọi tên mình trong mơ, trong lòng anh cũng có mình sao?

Anh cũng yêu cô rồi sao?

Cô có thể không? Có thể nghĩ như vậy không?

,

Một tiếng Thừa Diệu kia, đã khiến Cố Thừa Diệu khôi phục tinh thần. Anh đột nhiên dùng sức đẩy Diêu Hữu Thiên ra.

Diêu Hữu Thiên không hề đề phòng động tác này, cơ thể rơi xuống dưới giường.

“Shh.” Tay của Diêu Hữu Thiên bị đụng đau đớn, cô khẽ than một câu.

Lúc này Cố Thừa Diệu đã hoàn toàn tỉnh táo. Anh nhanh chóng xuống giường, trừng mắt nhìn Diêu Hữu Thiên trước mặt: “Cô quay về làm gì? Cô cút, cô cút cho tôi.”

“Thừa Diệu ——“

Diêu Hữu Thiên trở nên nôn nóng, cô đứng dậy khỏi mặt đất, túm lấy tay Cố Thừa Diệu: “Chuyện không giống như anh nghĩ. Anh nghe em giải thích đã. Em ——“

,

Giải thích? Cố Thừa Diệu muốn cười. Anh cũng thật sự cười ra tiếng: “Diêu Hữu Thiên, có phải mấy tiếng đồng hồ vừa rồi cô vẫn luôn muốn dùng cái cớ này để thuyết phục tôi? Bảo tôi tin lời bịa đặt của cô?”

“Em không có.” Trong lòng Diêu Hữu Thiên biết, cảnh tượng hôm nay, đổi thành bất kỳ một người nào, đều sẽ không tin tưởng, thế nhưng: “Là Chiến Li, anh ta khiến em hôn mê. Anh ta ——“

“Diêu Hữu Thiên.” Cố Thừa Diệu gầm nhẹ thành tiếng, hai mắt nổi tơ máu đỏ. Nhìn khuôn mặt thanh lệ trước mặt, lúc này chỉ cảm thấy cô cực kỳ đáng ghét: “Đừng lúc nào cũng coi người khác là kẻ ngốc được không?”

“Theo dõi cô, dấu hôn trên người cô lần trước là do thằng đó để lại, cô nói thằng đó đã cưỡng ép cô. Lần này thì sao? Có phải cô muốn nói thằng đó đã cưỡng hiếp cô không?”

“Em ——” Trên thực tế chính là như vậy. Diêu Hữu Thiên muốn nói, nhưng lại không nói ra được.

“A Li?” Cố Thừa Diệu vừa nghĩ đến cách gọi đó, đã cảm thấy trước mắt đỏ rừng rực: “Diêu Hữu Thiên, cô gọi một người cưỡng hiếp cô như vậy sao?”

,

“. . . . .” Diêu Hữu Thiên nói không nên lời. Cô không biết, cô thật sự không biết.

Giấc mơ đó, hiện giờ cô chỉ còn nhớ được một vài đoạn ngắt đứt quãng.

“Em không biết, em thật sự không biết.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu, chính cô cũng không rõ. Cô muốn nhớ lại giấc mơ đó một chút.

Nhưng bây giờ cô biết chuyện quan trọng hơn là khiến Cố Thừa Diệu tin mình.

Nếu như anh không tin mình, vậy cho dù cô nói gì, làm gì, đều uổng công vô ích: “Thừa Diệu, em xin anh, xin anh hãy tin tưởng em. Em thật sự chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh. Chuyện này là một hiểu lầm. Em ——“

,

Hiểu lầm? Anh tận mắt nhìn thấy. Cô đến nói với anh là hiểu lầm?

“Vô liêm sỉ.” Cố Thừa Diệu chỉ vào cửa: “Cô đi ra cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô.”

“Thừa Diệu, em xin anh. Anh chỉ cần đi điều tra camera giám sát một chút, anh sẽ biết. Em thật sự bị anh ta đánh ngất. Em ——“

“Camera giám sát?” Mắt Cố Thừa Diệu hoàn toàn tối tăm : “Cô lại bảo tôi đi điều tra camera giám sát?”

Sắc mặt của anh quá kỳ quái, kỳ quái đến mức khiến Diêu Hữu Thiên nói không nên lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn anh, trong mắt mang theo chút nghi hoặc: “Thừa Diệu. . . . . .”

,

“Diêu Hữu Thiên, cô cho rằng vì sao tôi biết cô ở căn phòng đó? Cô lại cho rằng vì sao tôi có thể biết các người đã làm những gì?” Cố Thừa Diệu vừa nghĩ đến một màn mình vừa mới nhìn thấy, đã cảm thấy trái tim sắp ngừng đập: “Tôi, tận mắt nhìn thấy cô gõ cửa phòng Chiến Li, tận mắt nhìn thấy thằng đó đi vào phòng cô. Diêu Hữu Thiên cô còn muốn tôi nói gì?”

Anh còn chính tai nghe thấy cô gọi một tiếng A Li kia.

Cố Thừa Diệu không muốn nhớ lại nữa, mỗi một lần nhớ lại, đều đủ ép anh phát điên.

“Tôi bảo cô đi ra.” Lúc Cố Thừa Diệu nói đã quay mặt đi: “Cút, cô cút cho tôi.”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

【 Ngoại truyện】

Tam thiếu: Tôi kháng nghị.

Má Nguyệt: Làm sao?

Tam thiếu: Kháng nghị cô cho Chiến Li nhìn hết sạch Thiên Thiên.

Má Nguyệt: Thôi đi, anh phải cảm thấy may mắn là tôi không cho người phụ nữ kia hạ thuốc kích dục. Nếu không anh đã phát khóc rồi.

Tam thiếu xoa tay: Mụ dì ghẻ nhà cô.

Má Nguyệt: Ngoan, tôi đã đối xử khá tốt với anh rồi. Lẽ nào anh muốn giống như Chiến Li? Để Thiên Thiên quên anh?

Tam thiếu: Cô dám ————

Chiến Li: Dì ghẻ, có phải cô nên cho tôi một lời giải thích không?

Thiên Thiên: Còn tôi nữa, có phải cô cũng nên cho tôi một lời giải thích?

Má Nguyệt: Giả chết . . . . . . . . . . . . . . .