*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Cố Thừa Diệu nhếch khóe môi, mang theo ba phần bất mãn, bảy phần giễu cợt.

Với Chiến Li kia, anh nhìn thế nào cũng thấy không thuận mắt.

Trong lòng biết sẽ không ai ngu xuẩn như vậy, nhưng lại không muốn Diêu Hữu Thiên nghĩ anh ta quá tốt.

Bộ dạng đó, khiến trong lòng Diêu Hữu Thiên cực kỳ không thích.

“Đừng nói như vậy.” Cô không thích ý nghĩ dùng ác ý lớn nhất để suy đoán tâm tư của người khác như vậy: “Anh ấy không phải là người như thế.”

Tay cầm lái của Cố Thừa Diệu siết chặt, vẻ mặt bỗng chốc trở nên lạnh lùng: “Thật ra cô rất hiểu anh ta.”

Chiến Li không phải người như vậy? Vậy thì là loại người thế nào?

,

Vào lúc Kiều Tâm Uyển chỉ trích mình anh chỉ nói bừa vài câu, cô đã nghĩ mình thậm tệ như thế.

Anh chỉ đi theo sau một người phụ nữ một đọan, cô đã xem như mình có nhân tình?

Bây giờ đổi thành Chiến Li? Lại là một câu aanh ấy không phải là người như thế.

Diêu Hữu Thiên, cô thật là giỏi.

Cố Thừa Diệu miệng không nói một lời, nhưng mắt đã phủ sương lạnh, nhìn cả người vô cùng tức giận.

,

Tiểu Vi ngồi ở phía sau, đột nhiên thấy hối hận.

Cô nên ngồi ở xe Chiến Li mới đúng chứ. Sẽ không cần ở đây cảm nhận áp suất thấp thế này.

Nhất là khi nhìn Cố Thừa Diệu bất giác tăng nhanh tốc độ. Ôi ôi, cô vẫn còn chưa kết hôn mà.

Nếu cứ ngoẻo như vậy, quá uổng phí rồi.

,

Mắt hạnh của Diêu Hữu Thiên hiện lên mấy phần bất đắc dĩ.

Người cô hiểu là Lạc Li của bảy năm trước. Không phải Chiến Li hiện giờ.

Nhưng thật sự trong lòng cô tin tưởng Chiến Li sẽ không làm chuyện như vậy. Vào tai Cố Thừa Diệu, chỉ sợ sẽ cảm thấy cô và Chiến Li không trong sạch rồi?

Sự tin tưởng này, không liên quan đến tình cảm.

Bởi vì tình hình hiện giờ không có lợi gì cho anh. Thêm nữa, cho dù vật liệu xây dựng của Hồng Cảnh thật sự có vấn đề, sẽ là anh bị người khác hãm hại.

Chuyện này lộ ra ngoài, người bị tổn thất không chỉ là cô, còn là Hồng Cảnh.

,

Chính Phát chỉ dùng vật liệu của Hồng Cảnh, hai bên giấy trắng mực đen, hợp đồng viết rất rõ ràng.

Nhưng tổn thất Hồng Cảnh phải chịu, tuyệt đối lớn hơn Chính Phát nhiều.

Dùng cái giá đắt thế này chỉ để có liên quan đến cô? Lẽ nào Chiến Li điên rồi?

Sự im lặng của cô, không khác nào cam chịu. Cố Thừa Diệu khẽ nhếch môi. Xe chạy rất nhanh trên đường lớn của vùng duyên hải.

Mà anh cũng đã dùng hết sức kiềm chế cực lớn, mới không đâm xe xuống biển.

Có một khoảnh khắc, anh thật sự muốn cứ như vậy mà chết chung với Diêu Hữu Thiên, ít nhất, bọn họ còn chết chung một chỗ.

Trong lòng cô, sẽ không còn có người đàn ông khác nữa.

,

Vừa nghĩ đến chuyện cô bảo vệ Chiến Li, bảo vệ Triệu Bách Xuyên, nhưng chưa bao giờ thấy cô bảo vệ một chút.

Từng cơn khó chịu trong lòng Cố Thừa Diệu càng lúc càng nặng nề hơn.

Nhắm lại hai mắt, vẻ tàn ác trong mắt Cố Thừa Diệu lóe lên, có điều rất nhanh đã khôi phục lại sự trong sáng.

Diêu Hữu Thiên, chờ chuyện này giải quyết xong, tôi sẽ lại tính toán với cô.

Cô, cứ chờ đấy cho tôi.

........................................................................

Lúc này ở thành phố Y, tập đoàn Chính Phát còn có ba công trình đang tiến hành. Hai cái là chung cư, một cái là cao ốc dùng làm trung tâm thương mại.

Nơi xảy ra chuyện là trung tâm khu đô thị mới mà chính phủ mới quy hoạch, mà cao ốc trung tâm thương mại của nhà họ Diêu lại xây ở đây.

Đám Cố Thừa Diệu vừa xuống xe, đã có phóng viên mắt tinh, liều mạng chụp hình.

Chiến Li theo sát đến, cũng trở thành tiêu điểm chụp ảnh của truyền thông.

Nếu không phải còn có cảnh sát ở đây, tin rằng nhất định lúc này bọn họ sẽ bị chặn lại, không cho bọn họ