*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Trong phòng bao của quầy bar ở khu nghỉ dưỡng Vân Khởi.

Cố Tĩnh Đình nhìn em trai coi rượu như nước, đã giải quyết xong hơn phân nửa chai rượu mạnh: “Cho dù khu nghỉ dưỡng Vân Khởi là của nhà họ Cố, uống rượu không lấy tiền, em cũng không cần uống như vậy chứ?”

Cố Thừa Diệu liếc cô một cái, lại rót đầy cho mình một ly.

Lúc đang định bưng lên uống, Cố Tĩnh Đình đã chặn tay anh lại: “Đủ rồi. Đừng uống nữa.”

“Đừng lo cho em.” Liếc nhìn Đường Diệc Thâm ngồi ở bên cạnh không nói lời nào: “Hai người đi nghỉ ngơi đi, không phải còn dẫn theo Tiểu Triết sao?”

,

“Tiểu Triết có bảo mẫu.” Cố Tĩnh Đình không nhìn nổi bộ dạng này của em trai: “Rốt cuộc em đã gặp chuyện gì? Một mình uống rượu ở đây? Lúc này, em nên ở cùng vợ chứ?”

“......” Cô nói chưa dứt lời, vừa nói trong lòng Cố Thừa Diệu càng hận hơn, bưng rượu trên tay lên uống một hơi cạn sạch. Cặp mắt ửng hồng: “Đừng nhắc đến cô ấy.”

Có vấn đề.

Cố Tĩnh Đình nhìn Đường Diệc Thâm một cái, cắn môi, cẩn thận nheo mắt nhìn sắc mặt em trai, nhẹ nhàng mở miệng: “Các em, cãi nhau?”

Cãi nhau? Chuyện đó gọi là cãi nhau sao?

Cố Thừa Diệu lại muốn rót rượu cho mình, Cố Tĩnh Đình nhanh chóng ngăn cản động tác của anh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nói rõ ràng đi.”

,

“Bọn em không cãi nhau.” Cố Thừa Diệu cười lạnh: “Chỉ là cô ấy không yêu em thôi.”

A. Yêu?

Lần trước Cố Tĩnh Đình nghe thấy em trai nói đến chữ này, vẫn là lúc anh đang qua lại với Bạch Yên Nhiên.

Anh nói, anh rất yêu Bạch Yên Nhiên, nhất định phải cưới Bạch Yên Nhiên.

Thời gian chưa tới một năm, Cố Thừa Diệu lại nói đến chữ yêu, nhưng là vì vợ của anh?

“Em, nói Thiên Thiên không yêu em?”

,

Cố Thừa Diệu nghĩ đến Chiến Li, sắc mặt u ám khó coi: “Không biết.”

Diêu Hữu Thiên từng nói, cô yêu anh, chỉ là, anh lại không tin.

“Cô ấy có một người thương là thanh mai trúc mã. Mấy năm trước, cô ấy gặp tai nạn xe cộ, mất trí nhớ, đã quên mất người đó, bây giờ, cô ấy nhớ ra rồi.”

Lúc Cố Thừa Diệu nói, đôi mắt hiện rõ tơ máu đỏ: “Cô ấy nói, cô ấy yêu em. Nhưng lại lên giường với người đàn ông khác.”

Hơn nữa còn ngay trước mắt anh.

“Cái gì?” Cố Tĩnh Đình mở to hai mắt, mặc dù cô và Diêu Hữu Thiên tiếp xúc chưa nhiều lắm, nhưng dù thế nào cũng không thấy cô ấy giống người phụ nữ ngoại tình trong hôn nhâu: “Em, em nói đùa sao?”

,

Cố Thừa Diệu lạnh lùng nhìn cô một cái: “Chị cảm thấy, em sẽ nói đùa chuyện như vậy sao?”

Người của anh, không tìm ra chứng cớ.

Video kia, người phụ nữ cùng vào một phòng với Chiến Li. Người phụ nữ ôm ấp Chiến Li ——

Anh tận mắt nhìn thấy là vợ của anh. Diêu Hữu Thiên, còn có thể nhầm?

Càng buồn cười hơn chính là anh, anh lại muốn tha thứ cho cô, cùng cô bắt đầu một lần nữa.

Nhưng người ta hoàn toàn không thích. Vừa xoay người đã lại chạy vào lòng Chiến Li.

,

“Thừa Diệu, có phải em đã hiểu lầm rồi không?” Câu chuyện mất trí nhớ cẩu huyết như vậy, cũng có? Thật đúng là ——

“Em tận mắt nhìn thấy? Sao có thể là hiểu lầm?” Tâm trạng Cố Thừa Diệu cực kỳ tồi tệ: “Chị, chị đi nghỉ ngơi đi, không cần lo em.”

“Nhưng ——” Cố Tĩnh Đình thật sự không tin, chỉ là: “Em tận mắt nhìn thấy? Ý của em là. Em tận mắt bắt được Diêu Hữu Thiên cùng với một người đàn ông khác ——“

“Bắt gian tại giường.” Vẻ mặt Cố Thừa Diệu cực lạnh, giọng nói lại lạnh nhạt đến tội cùng.

Mấy ngày nay, anh nỗ lực bắt mình tin tưởng Diêu Hữu Thiên, nhưng mỗi lần nhớ tới một màn anh đã từng tận mắt nhìn thấy, anh lại không thể nào tin nổi Diêu hữu thiên.

,

Cố Tĩnh Đình mím chặt môi, nhìn Đường Diệc Thâm vẫn không nói một lời một cái, Quyết định hỏi rõ ràng: “Em nói rõ chuyện cho chị.”

“Không có gì đáng nói.”

Cố Thừa Diệu không muốn nói, bị phụ nữ phản bội, hơn nữa sau khi bị phản bội, mới phát hiện ra mình đã yêu người phụ nữ kia.

Anh thật cảm thấy. Mình chính là một