*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Phòng ăn dưới lầu công ty.

Diêu Hữu Quốc và Diêu Đại Phát nhỏ giọng thảo luận quyết định vừa rồi.

Cố Thừa Diệu không nói một lời, nếu như nhà họ Diệu đã có quyết định, vậy anh nói nữa chỉ là dư thừa.

Đến lúc đó xem tình hình, không thể giải quyết rồi nói tiếng.

Trong bát đột nhiên có thêm một miếng thịt bò, liếc mắt nhìn qua, chiếc đũa của Diêu Hữu Thiên vừa mới rời khỏi bát anh.

,

“Cái này, anh thích ăn.”

Diêu Hữu Thiên hơi mím môi, mắt đẹp lộ ra ánh sáng ấm áp lại dịu dàng.

Khóe môi Cố Thừa Diệu khẽ nhếch lên, tiện tay gắp một miếng thịt bò vào bát cô: “Em cũng ăn đi.”

Hành động này của hai người, khiến cho Diêu Hữu Quốc và Diêu Đại Phát phải liếc mắt.

Khóe miệng Diêu Đại Phát mấp máy, trong lòng vẫn bực tức Cố Thừa Diệu, nhưng không nói một lời.

Trước đó Diêu Hữu Quốc còn cảm thấy em gái và em rể có chút vấn đề. Bây giờ nhìn lại, ngược lại anh đã nghĩ nhiều rồi.

Mọi người giải quyết cơm trưa trong bầu không khí mang tâm sự khác nhau.

,

Ăn cơm xong, giám đốc của bộ phận PR đã chuẩn bị xong cuộc họp báo.

Mở bên trong phòng họp lớn nhất của tập đoàn Chính Phát.

Ban đầu muốn để Diêu Đại Phát ra mặt, có điều bởi vì sang năm Diêu Hữu Thiên phải về Bắc Đô.

Bên phía thành phố Y sẽ chính thức giao cho Diêu Hữu Quốc phụ trách, vậy nên người phát ngôn lại biến thành Diêu Hữu Quốc.

,

Thời gian mở họp báo là 3 giờ, lúc mới đến 2 rưỡi, phóng viên đã đến rất đông.

Bộ phận PR chăm chỉ làm nhiệm vụ, câu nào có thể trả lời thì nói sơ qua, câu nào không trả lời được thì không nói thêm một chữ.

,

Vừa đến 3 giờ, Diêu Hữu Quốc ăn mặc chỉnh tề, cùng với Diêu Hữu Thiên, Diêu Đại Phát, đứng ở trên bục.

Diêu Hữu Quốc khom người, cảm ơn sự có mặt của các phóng viên, sau đó trước khi phóng viên mở miệng đặt câu hỏi, xin lỗi trước một bước.

Đầu tiên thừa nhận sai lầm về mặt quản lý của tập đoàn Chính Phát.

Bởi sơ sót của bọn họ, dẫn đến công ty bị trà trộn phân chuột (nội gián), công trình đã xuất hiện vấn đề.

,

Tiếp đó nói rõ, vật liệu Chính Phát làm ban đầu đều đạt chuẩn, công trình cũng đạt chuẩn. Cũng đưa ra kết quả giám định của Ủy ban kiểm soát an ninh. Cho thấy sự kiện lần này là ngoài ý muốn.

Lại thêm tỏ rõ sau này nhất định sẽ quản lý công ty chặt chẽ, tuyệt đối sẽ không cho tiểu nhân cơ hội. Đồng thời xử phạt hai giám sát kia bằng xử phạt. Cũng kiên quyết giao chuyện này cho cục cảnh sát quản lý. Tập đoàn Chính Phát tuyệt đối không nhân nhượng.

Mà đối với thân nhân người chết, Chính Phát quyết định trên cơ sở bảo hiểm công ty mua cho nhân viên, sẽ bồi thường cao gấp ba lần. Về phần công trình đã tiến hành, sau khi chỉnh đốn xong, một lần nữa mua vật liệu hợp chuẩn, sau đó thi công.

,

Cuối cùng, Diêu Hữu Quốc kiên định bày tỏ, mặc dù ngọn nguồn chuyện này bắt đầu từ vật liệu xây dựng của Hồng Cảnh. Có điều Chính Phát giám sát bất lực, cũng có trách nhiệm.

Chính Phát rút ra một nửa lợi nhuận của công trình này dùng cho từ thiện. Đồng thời xin mọi người tin tưởng Chính Phát. Sau này nhất định sẽ chú ý không cho phát sinh chuyện như thế này nữa.

Nói một hồi hợp tình lại hợp lý, thái độ cũng tốt, khiến cho người ta không tìm ra lỗi nào.

Phóng viên lại hỏi thêm mấy câu hỏi, đều để Diêu Hữu Quốc nhẹ nhàng đáp trả.

Cũng có hỏi Diêu Hữu Thiên cùng Diêu Đại Phát, có điều bọn họ thông qua cuộc họp đến trưa, đều chuẩn bị rất đầy đủ.

Cuối cùng phóng viên cũng không còn câu nào để hỏi tiếp nữa.

Dù sao chuyện này không phải do Chính Phát chủ mưu, người ta cũng không muốn.

Mở họp báo xong, Diêu Hữu Quốc và Diêu Đại Phát quyết định tự mình đi một chuyến, đến nhà người công nhân bỏ mình ngoài ý muốn kia.

,

Một mặt là tặng tiền an ủi của công ty, một mặt là tự bày tỏ nỗi thương tiếc của mình.

Hành động này, thu hút mấy phóng viên đi theo, làm việc quyết đoán, tránh được tổn thất trong thời gian nhanh nhất.

Lần này Chính Phát xử lý nguy cơ, có thể xem là nhanh chóng.

Trong lòng Diêu Hữu Thiên hiểu rõ, may là chuyện lần này bắt nguồn từ Hồng Cảnh, mà không phải vì Chính Phát, nếu không sợ rằng không giải quyết dễ dàng như vậy.

Cho dù thế nào, tạm thời đã không sao rồi.

Những thân nhân kia nhận tiền xong, lại ký thỏa thuận, sẽ không đến gây chuyện nữa.

Sau khi mọi người đi phòng họp đã yên tĩnh trở lại.

Diêu Hữu Thiên ngồi trên chiếc ghế gần nhất. Trong lòng thở một hơi dài nhẹ nhõm.

,

Tin tưởng ngày hôm nay qua đi, ngày mai cổ phiếu của tập đoàn Chính Phát, chắc hẳn sẽ bắt đầu tăng lại.

Về phần công trình bị chậm trễ ——

Hiện giờ cô vẫn đang liên lạc với công ty vật liệu xây dựng khác, trước mắt chính là cuối năm.

Theo kế hoạch, nếu khởi công trước khi sang năm mới, đoán chừng là có khó khăn. Qua hết năm, ngược lại có thể ——

“Tôi đã liên lạc với một công ty vật liệu xây dựng.” Cố Thừa Diệu vẫn luôn đứng bên cạnh cô, không hề lên tiếng, thản nhiên mở miệng: “Chất lượng và giá tiền đều có bảo đảm, nếu như em bằng lòng, tối hôm nay có thể gặp mặt người phụ trách của đối phương một lần. Sau đó xác định ký hợp đồng công việc.”

Diêu Hữu Thiên bị âm thanh này chấn kinh, quay đầu, kinh ngạc nhìn Cố Thừa Diệu, ánh đèn trong phòng