Giọng nói lạnh lùng, tràn đầy giễu cợt, đồng thời còn vô cùng khinh bỉ và chán ghét

Cái ánh mắt kia, cái biểu cảm kia, không khác gì xem cô là một con ruồi

Sắc mặt Diêu Hữu Thiên không thay đổi, cũng không muốn giải thích nữa

Huống chi, cho dù cô có giải thích thì đối phương cũng phải chịu nghe, chịu tin mới được

Đã nhận ra thật sự Cố Thừa Diệu cũng không tính làm gì cô, điều này làm cho cô thở phào một cái. Phải biết rằng nếu như đối phương kiên quyết làm tới cùng, người thua thiệt nhất định là mình.

Cố Thừa Diệu vốn định hù dọa Diêu Hữu Thiên một chút, nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của cô, cũng đủ để đền bù buồn bực hôm trước mình đụng xe

Thấy đã hù dọa được cô, anh lại tiến thêm một bước

Định cởi cà vạt trên tay Diêu Hữu Thiên ra, đột nhiên lúc này điện thoại di động của anh vang lên

Trên màn hình hiện cái tên kia, làm cho u ám trong mắt anh biến mất không tung tích

Nhận điện thoại, ánh mắt dịu dàng dường như có thể chảy ra nước

Diêu Hữu Thiên liền giật mình, giọng nói của Cố Thừa Diệu cũng không lạnh không ác như mới vừa rồi, anh ta, thay đổi nhanh thật

“Yên Nhiên…” giọng nói êm ái, ôn hòa. Người đàn ông ở trước mắt, trở mặt thật là nhanh

Cô gái tên Yên Nhiên đó, thật quá hạnh phúc

“Thừa Diệu.” Bạch Yên Nhiên vừa nghe đến giọng nói của Cố Thừa Diệu, dường như sắp khóc lên.

Liều mạng cắn cắn môi, câu nói vòng vo trong lòng rất nhiều vòng, liền nói ra: “Chúng ta không thể ở chung một chỗ, chúng ta chia tay thôi.”

Nói xong không đợi Cố Thừa Diệu phản ứng, cô đã cúp máy trước

Nước mắt, lại một lần nữa rơi xuống mãnh liệt

Tim, thật sự rất đau

Diêu Hữu Thiên còn chưa kịp hâm mộ xong, sắc mặt đang dịu dàng của Cố Thừa Diệu liền biến đổi, xông ra ngoài không hề quay đầu lại

Để lại cô với căn phòng vắng lặng, cửa phòng đóng chặt, trên tay còn bị trói, nhất thời tức cười.

Im lặng, nhìn trần nhà.

Cô đột nhiên bật cười.

Cái này là đùa giỡn, thật sự chính là…

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ba ngày sau.

Khi Cố Thừa Diệu dùng hết tất cả biện pháp, lấy được tin tức Bạch Yên Nhiên. Anh ném công việc sang một bên, cái gì cũng không quan tâm chạy đến tìm cô

Bên trong khách sạn nhỏ cũ nát, Bạch Yên Nhiên ngồi trên ghế, hai tay ôm đầu gối, ngơ ngác nhìn cảnh sắc bên ngoài

Trời mưa, hạt mưa đánh vào trên cửa sổ, giọt mưa làm cho thủy tinh trở nên mông lung, không thấy rõ cảnh vật bên ngoài

Trái tim khó chịu, rất khổ sở. Trên cái bàn nhỏ trước mặt của cô là tờ chi phiếu kia

Ba ngày, cô vẫn duy trì cái tư thế này, nhìn tấm chi phiếu trên bàn

dienndanleequidon

50 triệu.

Đúng là quá mỉa mai, cô chưa bao giờ nghĩ mình đáng giá như thế.

Nghĩ đến Cố Thừa Diệu, nghĩ đến anh dịu dàng quan tâm chăm sóc cô. Tim cô lại đau, vừa say mê.

“Thừa Diệu. Thừa Diệu …”

Cửa phòng bị người “Ầm” một tiếng mở ra, làm cô sợ hết hồn

Cố Thừa Diệu đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm

“Thừa diệu ——” Anh tới đây? Anh vậy mà lại tới đây?

“Tại sao chia tay?” Cố Thừa Diệu đi vào bên trong, không thèm quan tâm cánh cửa bị anh làm hư

“Tại sao không nói một câu liền bỏ đi?”

“Không phải em yêu anh rồi sao? Nếu không tại sao có thể nói đi là đi?”

“Bạch Yên Nhiên, em có lương tâm hay không?”

,Mỗi một câu hỏi, anh liền đi về phía trước một bước

Bạch Yên Nhiên ngồi im, nước mắt chảy không ngừng, lắc đầu liên tục, nước mắt liên tục rơi xuống

“Anh không nên tới đây. Thừa Diệu, tại sao anh lại tới đây? Anh đi, đi đi.”