*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Diêu Hữu Thiên chẳng những muốn anh buông mình ra, còn muốn rời khỏi tình thế khó chịu này.

“Lạnh?” Cố Thừa Diệu chống một tay, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô. Kéo cơ thể đã lột không còn một vật của cô vào trong lòng mình: “Nếu như em lạnh, vậy tôi sẽ khiến cho em nóng lên.”

Nhấc eo.

Cô bị cậu em của anh dùng sức xuyên qua.

Cô kêu lên, ngoài lạnh ra, chỉ có thể cảm nhận được sức nóng của anh.

Và cả từng động tác, từng cái vuốt ve của anh.

Cơ thể của cô, từ lâu đã để anh khai phá cực kỳ rõ ràng. Anh biết đâu là nơi mẫn cảm của cô. Nơi nào có thể khiến cô sung sướng.

Sự kiểm tra dưới danh nghĩa trừng phạt này, đã sớm để cô chuẩn bị xong.

,

Cô hoàn toàn chạy không thoát.

Cô cho rằng đây chỉ là trừng phạt, nhưng không phải.

Bởi vì anh không hề dùng bạo lực. Nếu những thủ đoạn này, có thể gọi là dùng bạo lực.

Anh chỉ dùng kỹ xảo của anh, ưu thế về mặt thể lực bẩm sinh, cộng them sở trường đặc biệt của đàn ông, không ngừng, hết lần này đến lần khác chiếm hữu tất cả của cô.

Thậm chí anh không vội tiến công, mà chậm lại, khiến cho lạnh lẽo của cơ thể cô, hòa quyện với sức nóng anh cho.

,

Hai tay cô bị trói, không trói quá chặt, anh lo cho cô, cũng không định thật sự tổn thương cô. Nhưng cô cũng không tránh ra được.

Diêu Hữu Thiên im lặng, hoàn toàn không biết nên nói gì. Cảm giác cho dù lúc này nói gì cũng rất mệt mỏi.

Bọn họ đã đi đến bước ngày hôm nay như thế nào? Cô không biết, cũng không rõ.

Khuôn mặt anh tuấn, phóng đại trước mặt cô, cánh môi bị anh hơi dùng sức cắn một cái.

Cô chăm chú nhìn khuôn mặt anh. Lúc này ánh mặt trời trên mặt anh đã sớm biến mất không thấy nữa. Chỉ có sự tà ác, và tàn nhẫn.

“Tôi thế này, em có sướng không?”

Một cú thúc sâu, cô hoàn toàn nói không ra lời.

,

Nhưng Cố Thừa Diệu sẽ không dừng tay như vậy: “Anh ta có từng đụng vào em như vậy không? Hay là thế này?”

“Không phải em chê tôi bẩn sao? Bây giờ thì sao? Vẻ mặt mê say đó của em, là vì ai?”

Rút ra, lại thêm một cú: “Nói thử xem. Rốt cuộc là ai bẩn?”

Anh không tài nào giải thích được tâm trạng của mình.

Cô vừa liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác, vừa chê anh bẩn?

,

Anh bẩn? Anh tự nhận sạch sẽ hơn cô nhiều.

Từ lúc kết hôn với cô đến giờ, cơ thể của anh chưa từng đụng vào người phụ nữ nào khác.

Từ khi yêu cô đến giờ, trong lòng anh chưa từng nghĩ đến người phụ nữ nào khác.

Nhưng cô thì sao?

Cô đối xử lại với mình thế nào?

Hết lần này đến lần khác, Triệu Bách Xuyên, Chiến Li, ong bướm bên cạnh hình như vĩnh viễn không biến mất một ngày nào.

,

Cho dù là bây giờ, anh muốn trừng phạt cô. Nhưng cũng không muốn thật sự tổn thương cô.

Bởi vì không đành lòng.

Anh lại lùi thêm một bước trong cuộc hôn nhân này, một lần nữa mất đi ranh giới cuối cùng của mình, nhưng cô thì sao?

Lúc nào cô cũng tách khỏi anh. Cho dù là trước kia, hay là hiện tại.

Sự thoải mái của cô khiến anh cảm thấy không tài nào chấp nhận.

Anh không thể chịu được mình đã toàn tâm toàn ý, mà cô lại chỉ xem anh là người qua đường.

,

Anh càng không chịu nổi, trong lòng cô còn có một người đàn ông khác.

Cơ thể liên tục va chạm, trái tim lại càng cách càng xa.

Bóng đêm càng đậm, Diêu Hữu Thiên gần như không ngừng chìm nổi trong sự quấn quýt vô hạn.

Mỗi lần cô cho rằng mình sẽ rơi xuống khỏi đám mây, anh lại đưa cô lên một ngọn núi cao khác.

Cô bồng bềnh trên không trung, hoàn toàn không có cách nào dừng lại.

Tất cả, đã sớm mất khống chế.

Bóng đêm càng sâu. Kích tình càng nồng đậm ——————

..........................................................................................

Ý thức của Diêu Hữu Thiên phân tán trong một thời gian ngắn ngủi, không còn thuộc về cô.

Cơ thể bị ra vào không ngừng. Anh mang đến cho cô khoái cảm giống như mưa rền gió dữ.

Nhưng gió bão có mãnh liệt hơn nữa, cũng có lúc dừng lại.

Khi bóng đêm tối dần, khi sóng dậy trên người mình rút đi, khi lý trí của cô áp đảo được cảm giác của cơ thể.

Ý thức của cô từ từ trở về.

,

Ánh mắt hơi mê man, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu. Trần phòng tổng thống là bầu trời màu xanh lam.

Ánh đèn u ám tỏa ra ánh sáng màu lam. Thỉnh thoảng có vì sao lóe sáng.

Lúc trước nhìn thấy thiết kế này, vẫn luôn cảm thấy rất hoàn mỹ.

Nếu có người đến khu nghỉ dưỡng Vân Khởi, vào ở phòng tổng thống, ban ngày, thỏa thích vui đùa ở đây, ban đêm, đi ngủ dưới sự biến hóa của ánh sáng sao trời biển cả.

Lãng mạn mà lại đầy chất thơ.

,

Lúc này cô lại không có lòng dạ nào thưởng thức.

Tứ chi vô lực, cơ thể mỏi nhừ. Những cảm giác này là anh mang đến cho cô.

Cà vạt trên tay đã sớm được anh cởi ra. Cơ thể cô dường như đã trở thành không phải của cô.

Tiếng nước chảy truyền đến từ phòng tắm khiến đôi mắt cô từ từ có tiêu cự trở lại. Cô nghe âm thanh đó, sau đó cảm thấy đối phương đã rời khỏi phòng tắm ra ngoài.

Hơi nước bốc lên và hơi nóng sau khi tắm lững lờ trôi trong không khí làm cô quay mặt đi.

Không bất ngờ chút nào đã đối diện với đôi mắt Cố Thừa Diệu.

,

Cổ họng hơi chát, cô nuốt nước bọt, động tác đơn giản lại khiến cho cổ họng của cô khó chịu một hồi.

Hít sâu, đè nén cơn khó chịu xuống, giọng nói phát ra hơi khàn khàn: “Cố Thừa Diệu, chúng ta ly hôn đi.”

Cố Thừa Diệu trên eo chỉ quấn khăn tắm, vừa mới đi ra từ phòng tắm, đôi mắt quét qua mặt Diêu Hữu Thiên như lưỡi dao.

“Em nói cái gì?”

Diêu Hữu Thiên nhắm hai mắt lại, cô rất mệt, cực kỳ mệt.

Cô biết, có lẽ Cố Thừa Diệu yêu cô.

,

Cô cũng biết, cô yêu Cố Thừa Diệu.

Thế nhưng cuộc hôn nhân nghi ngờ lẫn nhau, hoàn toàn có một chút tin tưởng nào này, cô đã không kiên trì tiếp được nữa.

Hôn nhân của bọn họ, từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm.

Mà sai lầm lớn hơn của cô, chính là vào lúc Cố Thừa Diệu đề nghị ly hôn, vẫn ăn nói khép nép muốn cứu vãn.

Cô đặt tôn nghiêm của mình xuống, giải thích hết lần này đến lần khác. Cuối cùng chỉ có được sự nghi ngờ của anh ——

Trái tim rất mệt. Vô cùng mệt.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn.

Bây giờ cô đã không muốn tiếp tục nữa rồi.

,

“Tôi nói, chúng ta ly hôn đi.” Giọng nói của Diêu Hữu Thiên, khô khốc: “Tôi mệt rồi.”

Lời nói chưa dứt, cô nhắm hai mắt lại.

Cô thật sự cảm thấy mệt mỏi. Có một số chuyện có thể kiên trì, có một chuyện lại không thể nào kiên trì.

Tình cảm của cô đối với Cố Thừa Diệu đi đến ngày hôm nay, đã không tiếp tục kiên trì được nữa rồi.

Bên cạnh có thứ gì đó lướt qua như một cơn gió, giây kế tiếp, hơi thở thanh mát sau khi tắm mà người đàn ông mang theo phả vào mặt.

Cằm bị anh nắm lấy, cô không thể không mở mắt, đối diện với đôi mắt Cố Thừa Diệu.

,

Trong đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa sắc bén mang theo chút tức giận, khóe môi nhếch