*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Trán chống lên cửa sổ thủy tinh. Cảm giác lạnh như băng, khiến cô hơi hồi thần lại.

Những cảnh tượng đó lóe lên trong đầu cô giống như cưỡi ngựa xem hoa.

Trong lòng cô biết rõ, không phải Cố Thừa Diệu không yêu cô, chỉ là không tin cô.

Anh không tin sự trung thành của cô, không tin vào tình yêu của cô, không tin cô không hề phản bội anh.

,

Bọn họ là vợ chồng, là quan hệ vốn phải thân mật nhất trên thế giới này.

Nhưng vì những sự không tin tưởng đó, mà bày ra một tấm hàng rào ngăn cách lẫn nhau.

Mà cô cũng không biết, phải phá vỡ hàng rào này như thế nào.

Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của cô, Tiểu Vi lại đi vào. Lần này trên mặt hoàn toàn là vẻ vui mừng.

Trên tay cô ôm một đóa hoa hồng đỏ thật to, thoạt nhìn là 999 đóa. Vòng ở trong là hoa màu hồng phấn xếp thành hình trái tim, bên ngoài là màu đỏ, nhìn lãng mạn lại quyến rũ.

“Tổng giám đốc, hoa của chị.”

,

Diêu Hữu Thiên ngây người, nhìn bó hoa hồng đỏ kia có chút ngây ngẩn.

Hôm nay là Valentine, cô vốn không hi vọng trong lúc chiến tranh lạnh với cô Cố Thừa Diệu vẫn nhớ ra.

Bây giờ anh lại tặng hoa cho mình?

Theo bản năng nhận lấy hoa, trên mặt của cô hiện lên nụ cười dịu dàng ngay cả bản thân mình cũng không chú ý đến.

Tiểu Vi thở phào nhẹ nhõm, tên ngốc Tiểu Mã kia cũng biết tặng hoa cho cô vào hôm nay, vậy Cố Thừa Diệu thân là ông chủ, chắc hẳn cũng sẽ không bỏ sót hoa của Diêu Hữu Thiên chứ?

Sau khi Tiểu Vi ra ngoài, Diêu Hữu Thiên nhìn bó hoa kia có chút vui mừng, có chút sung sướng, còn có chút cảm động.

,

Xem ra, anh không quên hôm nay là Valentine, còn là ngày kỷ niệm ngày kết hôn của bọn họ.

Tâm trạng vốn dĩ muốn ly hôn của Diêu Hữu Thiên, đột nhiên đã lung lay.

Có lẽ, cô vẫn có thể nỗ lực một lần vì quan hệ giữa bọn họ.

Chỉ cần khiến Cố Thừa Diệu tin tưởng mình, tất cả đều sẽ giải quyết dễ dàng.

,

Buổi chiều hôm đó đối với Diêu Hữu Thiên mà nói, trôi qua rất chậm, lại xem như rất nhanh.

Cô đã rất vội vã muốn xem thử, sau khi tan làm Cố Thừa Diệu sẽ tặng cho mình một bất ngờ vui vẻ như thế nào.

Chỉ là chờ mãi đến khi tan làm, cô cũng không nhận được điện thoại của Cố Thừa Diệu, thậm chí tin nhắn cũng không có.

Ôm bó hoa hồng lớn kia rời khỏi công ty.

Dọc đường đều phải đối mặt với ánh mắt hâm mộ của nhân viên công ty nhà mình. Cúi thấp đầu, hít mùi hương thơm dịu của hoa hồng một cái thật sâu.

Cố Thừa Diệu, anh sẽ tới sao?

,

Ý nghĩ này vừa hiện lên, một chiếc xe đúng lúc dừng ở trước mặt cô.

Hai chân thon dài của Cố Thừa Diệu bước xuống từ thân xe màu đen hình giọt nước.

Trên tay cầm một bó hoa hồng xanh lớn, có điều khi mắt anh nhìn đến hoa hồng đỏ trên tay Diêu Hữu Thiên, hơi híp lại.

Diêu Hữu Thiên nhìn hoa trên tay anh, lại nhìn hoa trên tay mình, trong mắt thoáng hiện chút nghi hoặc.

Trong bụng ngẩn ra, cúi đầu, bắt đầu tìm trong bó hoa hồng đỏ.

,

Từ trong những đóa hoa màu hồng phấn, cuối cùng cô đã tìm được, một chiếc thiệp màu hồng phấn kẹp ở bên trong.

"Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân."*

* Trích từ bài thơ Ly Tứ Kỳ 4 của Nguyên Chẩn. Dịch nghĩa:

Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,

Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.

Nguồn: https://www.thivien.net/Nguy%C3%AAn-Ch%E1%BA%A9n/Ly-t%E1%BB%A9-k%E1%BB%B3-4/poem-z8m4XkS4QWih5hDz_Wg...

Hai hàng chữ rồng bay phượng múa, không phải chữ viết mạnh mẽ có lực của Cố Thừa Diệu. Ngược lại là của một người khác.

Mà người sẽ nói như thế, hình như cũng chỉ có anh thôi.

Chiến Li ——

,

Một khi hai chữ này hiện lên, cô đã có chút ôm không nổi hoa trên tay nữa.

Theo bàn năm