*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Đi ra khỏi cửa văn phòng, trong một lúc cô không làm rõ rốt cuộc lúc này mình nên có phản ứng thế nào.

Vui mừng không?

Dĩ nhiên là vui mừng.

Đứa bé này là con của cô và Cố Thừa Diệu, cô nghĩ đến câu bác sĩ hỏi, gần như cô không hề do dự đã nói cần đứa bé này.

Ngón tay vô thức xoa lên bụng nhỏ. Ở đây đã có một sinh mạng mới.

Có lẽ sự xuất hiện của đứa bé này, sẽ là bước ngoặt giữa cô và Cố Thừa Diệu.

Dù sao anh thích trẻ con như vậy, thân thiết với Tiểu Hạo Triết như vậy, vậy thì đối với con của mình, chắc hẳn càng yêu thích hơn mới đúng chứ?

,

Trong lòng ban đầu không hề vui mừng nhiều như vậy, vì nguyên nhân này, tích lũy dần dần, đã trở nên nhiều hơn.

Cô mang thai rồi, thật tốt.

Khi quan hệ của cô và Cố Thừa Diệu rơi xuống đến điểm đóng băng, khi cô không biết cô phải làm thế nào mới có thể phá bỏ hàng rào giữa cô và Cố Thừa Diệu.

Đây là món quà trời cao tặng cho cô, món quà tốt nhất.

Nhét tờ kiểm tra và sách vào trong túi xách định rời đi.

,

Ánh mắt vừa ngước lên, lại nhìn thấy ở chỗ rẽ, một bóng người tuấn tú đứng đó. Trên tay anh cầm một cái túi. Người dựa lên tường. Cũng không biết đã đứng ở đó bao lâu.

“Triệu Bách Xuyên?”

Diêu Hữu Thiên tiến lên vài bước, chỉ liếc mắt một cái, đã nhìn thấy Triệu Bách Xuyên gầy đi rất nhiều, đội một chiếc mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang lớn.

“Thật sự là anh?”

“Ừ.” Triệu Bách Xuyên gật gật đầu, vừa nãy lấy thuốc xong vốn định đi, nhưng lúc đi qua hành lang nghe thấy có người gọi tên Diêu Hữu Thiên.

Điều này khiến anh dừng bước, thấy cô đứng dậy đi vào phòng làm việc của bác sĩ.

,

Đương nhiên, cũng nhìn thấy tên của phòng khoa.

Khoa phụ sản.

“Cô mang thai rồi.”

Đây là câu khẳng định. Anh nhìn thấy cô đi từ bên trong ra, nhìn thấy ánh mắt cô từ mờ mịt biến thành vui sướng, mà sau đó hoàn toàn là ánh mặt trời ngàn dặm tươi sáng.

Và cả động tác xoa bụng của cô, tràn ngập hào quang của tình mẹ.

Ngay cả Triệu Bách Xuyên, đã nhìn quen đủ loại vẻ đẹp trong giới, cũng bị cảnh tượng này làm cho ngây người.

,

“Anh nhìn thấy rồi?” Cô đi ra từ khoa phụ sản như vậy, là ai cũng sẽ đoán được.

Cô rất vui vẻ, tin tức thế này, vốn dĩ phải chia sẻ với Cố Thừa Diệu đầu tiên.

Có điều để Triệu Bách Xuyên bắt gặp, cô cũng không có ý giấu giếm, gật đầu, trên khuôn mặt có ý cười rõ ràng.

“Ừ.”

“Đúng vậy. Tôi mang thai rồi.”

,

“Chúc mừng.” Trong lòng Triệu Bách Xuyên chua chát, nhưng vẫn đưa ra lời chúc phúc chân thành nhất.

“Cám ơn.”

Diêu Hữu Thiên sắc mặt vui mừng, lúc đối diện với khuôn cằm gầy gò của Triệu Bách Xuyên thì lại mím môi, cẩn thận nhìn trộm anh một cái, chỉ hơn một tháng không gặp, phát hiện sắc mặt của anh tiều tụy đến dọa người.

Vẻ vui mừng trên mặt biến mất, thay bằng phần quan tâm: “Anh không sao chứ?”

Triệu Bách Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt có vẻ tự giễu rõ ràng: “Không sao, tôi đã sống được thêm rất nhiều ngày rồi, đã kiếm lời rồi.”

Trong nháy mắt tâm trạng Diêu Hữu Thiên đã kém đi, đưa tay vỗ vỗ vai anh: “Anh đừng nghĩ như vậy. Bây giờ y học phát triển như vậy, cho dù trong nước không có cách, có lẽ nước ngoài sẽ có cách. Anh ——“

Vẻ mặt Triệu Bách Xuyên không thay đổi, mấy ngày nay, anh đã liều mạng ép mình nghĩ mình thoáng ra.

Nếu không phải có tâm nguyện chưa hoàn thành, cứ đi như vậy, cũng không thể yêu cầu đòi bồi thường ——

,

“Đừng nói về tôi nữa.” Triệu Bách Xuyên hít sâu một hơi, ánh mắt dừng trên mặt cô: “Bên ngoài trời lạnh, nếu như cô đã mang thai. Hãy về sớm một chút đi. Có cần tôi tiễn cô không?”

“Không cần đau.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu: “Trước tiên tôi phải về công ty một chuyến.”

Hai người cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện, lúc Diêu Hữu Thiên rời đi đột nhiên dừng bước: “Đúng rồi, tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?”

“Cô nói đi.”

“Đừng nói với người khác, tôi đã mang thai.” Trong mắt Diêu Hữu Thiên lấp lánh một chút ánh sáng hưng phấn: “Tạm thời tôi không muốn cho người khác biết.”

,

Triệu Bách Xuyên ngẩn ra, rất nhanh đã gật đầu: “Cô yên tâm đi, cho dù tôi muốn nói, cũng không có ai có thể nói.”

Anh đã hoãn lại toàn bộ công việc, quyết định nghỉ ngơi một năm.

Bên phía công ty đã cực kỳ bất mãn với anh. Anh biết rõ nếu không phải vì Triệu Nhã Linh hòa giải cho anh ở bên trong, chỉ sợ hiện giờ tiền bồi thường vi phạm hợp đồng đã khiến anh lãnh đủ rồi.

Bây giờ ngày nào anh cũng giống như một người già, ngoài mua vật dụng hàng ngày thiết yếu, đến bệnh viện lấy thuốc ra, cũng không chịu ra khỏi cửa nửa bước.

Thật sự giống như anh nói, cho dù muốn nói, cũng không