*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

“Sắc mặt tệ như vậy, đã đi phá rồi sao? Tại sao không gọi anh đi cùng?”

Giọng nói vô cùng dịu dàng, nhưng lời nói ra lại cực kỳ tuyệt tình.

Diêu Hữu Thiên ngay cả biến sắc cũng khó, sắc mặt càng trắng bệch hơn, lạnh lùng lườm anh một cái.

Đang định mở miệng, ánh mắt lướt qua bờ vai anh, nhìn thấy mấy anh trai ngồi trên ghế sofa, cố gắng mấp máy miệng, không để cho mình lộ ra sơ hở, nhưng giọng nói kiềm chế vẫn mang theo tức giận rõ ràng.

Híp mắt lại, giọng nói đè xuống cực thấp: “Cố Thừa Diệu, anh đủ rồi đấy.”

,

Đủ rồi?

Như vậy làm sao mà đủ?

“Thiên Thiên, em nói em không bỏ được, rốt cuộc đứa bé này, có phải của tên họ Chiến?”

Đối diện với sắc mặt biến đổi của cô, Cố Thừa Diệu vẫn đang cười.

Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, không kiêng dè chút nào kéo người cô vào trong lòng. Xoay người đã đối diện với Tuyên Tĩnh Ngôn vừa mới đi ra từ hướng phòng ăn: “Mẹ, mẹ xem, Thiên Thiên tức giận rồi này.”

“Sao vậy?” Hôm nay tâm trạng Tuyên Tĩnh Ngôn tốt hơn hôm qua không biết bao nhiêu lần.

Chồng không ngoại tình, đối với bà mà nói đây chính là tin tốt lớn nhất.

“Trách con hôm qua không về.” Lúc Cố Thừa Diệu nói câu này, tay ôm trên eo Diêu Hữu Thiên hơi dùng lực: “Đang giận con ạ.”

“Thiên Thiên. Con lại tùy hứng rồi.” Lúc Tuyên Tĩnh Ngôn nói chuyện, mới phát hiện sắc mặt của Diêu Hữu Thiên trắng bệch đến dọa người: “Thiên Thiên, con làm sao vậy? Sao mặt của con lại trắng như vạy?”

,

“Nói bóng nói gió.” Vẻ mặt Cố Thừa Diệu cũng đầy ý chỉ trích: “Trách con ngày hôm qua không về nhà, hôm nay lại không quay về kịp thời, một mình đi lại ở bên ngoài hơn nửa ngày. Xem cái tay này, lạnh cứng đến thế này rồi.”

Lúc anh nói chuyện, không quên đặt tay Diêu Hữu Thiên trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa: “Anh xoa cho em.”

Lần đầu tiên Diêu Hữu Thiên biết được, Cố Thừa Diệu có bản lĩnh thế này, nói dối đến mức không cần bản nháp.

Đáng giận hơn là, ngay trước mặt mẹ và cả anh trai, cô lại không có cách nào rút tay về, không có cách nào phản bác ——

Chỉ có Diêu Hữu Quốc là ngoại lệ.

,

Anh biết chuyện của diêu Đại Phát là do Cố Thừa Diệu tính kế, đương nhiên biết Diêu Hữu Thiên vẫn còn đang tức giận Cố Thừa Diệu.

Mà điều anh không biết là em gái mình đã mang thai, mà Cố Thừa Diệu nghi ngờ đứa bé đó không phải là con của anh.

Nếu như anh biết, chỉ sợ lúc này ý định đánh Cố Thừa Diệu một trận tơi bời cũng có.

Cho nên lúc này trong lòng biết rõ Cố Thừa Diệu đang nói dối, nhưng vì kiêng nể suy nghĩ của ba mẹ, đã xem nhẹ sắc mặt tái nhợt của em gái.

Theo anh thấy nếu như hôm qua Diêu Hữu Thiên đã lựa chọn dằn chuyện này xuống trước mặt ba mẹ, có chút khó chịu, có chút không vui, cũng là bình thường.

,

“Thiên Thiên, lần sau muốn đi đâu thì gọi anh, anh sẽ đi cùng em. Sức khỏe quan trọng.”

“Anh cả.” Trong lòng Diêu Hữu Thiên biết rõ Diêu Hữu Quốc hiểu lầm, muốn phơi bày bộ mặt thật của Cố Thừa Diệu nhưng làm thế nào cũng không nói ra được.

Cô phải nói thế nào? Cô đã mang thai, nhưng Cố Thừa Diệu nghi ngờ đứa bé này không phải của cô, muốn cô phá bỏ?

Nếu cô thật sự nói ra, chỉ sợ Cố Thừa Diệu nhất định sẽ bị ba mẹ và anh trai nổi tiếng bao che đuổi ra khỏi nhà.

Cơ thể đứng đờ ở đó càng trở nên không biết phải làm như thế nào.

,

“Ăn cơm đi.” Tuyên Tĩnh Ngôn hơi chỉ trích nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: “Con cũng thật là. Biết trời lạnh như thế, không có việc gì thì về nhà sớm một chút. Mau tới ăn cơm, uống bát canh nóng là tốt rồi.”

Diêu Hữu Thiên gật đầu qua quýt, tay lại rút ra ngoài không dấu vết, muốn bảo Cố Thừa Diệu buông mình ra.

Sao anh lại để cô được như ý nguyện: “Đúng, phải uống chút canh nóng. Nhìn bàn tay lạnh này này, nếu như em lạnh cóng, anh sẽ đau lòng.”

Anh hơi nhướn đuôi lông mày, giọng điệu dịu dàng như thế, tựa hồ như anh đang nâng niu bảo bối trong lòng bàn tay vậy.

“Chậc chậc. Anh nói này Cố Thừa Diệu, tốt xấu gì em