*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Một đôi bàn tay kịp thời kéo người Diêu Hữu Thiên ra.

Giây tiếp theo, cơ thể cô được bảo vệ trong một lồng ngực hơi lạnh lẽo.

Trời hơi lạnh, không biết người đến đã ở trong gió bao lâu rồi, quần áo trên người đều lạnh.

Nhưng chưa từng có gì khiến cô cảm thấy ấm áp như lúc này.

Bước chân loạng choạng dừng lại, cô ngẩng đầu lên, đối diện với một khuôn mặt đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai.

Triệu Bách Xuyên, lại là anh ——

Triệu Bách Xuyên bảo vệ Diêu Hữu Thiên trong lòng, ngẩng đầu nhìn Cố Thừa Diệu đã dừng bước, trong mắt có vẻ phẫn nộ.

,

Hai ngày trước, anh đã quay về thành phố Y. Lần này quay về là muốn tránh một số người.

Triệu Nhã Linh không biết là bị nối nhầm sợi gân nào, một mực bảo anh ở cùng với cô.

Tìm tới cửa lần, anh đều trốn tránh không gặp, anh biết lúc này sắc mặt mình khó coi đến mức nào, nếu thật sự để Triệu Nhã Linh nhìn thấy bộ dạng của anh, cô nhất định sẽ sinh nghi.

Không muốn cho cô có cơ hội nhìn thấy mình, anh đã quyết định quay về thành phố Y.

Anh là người thành phố Y, nếu thật sự phải chết, cũng để anh chết trên quê hương của chính mình.

Người đã quay về, bệnh vẫn phải tiếp tục chữa trị.

,

Làm thế nào cũng không ngờ, chỉ là đến bệnh viện lấy một ít thuốc, đã gặp được Diêu Hữu Thiên anh cho rằng đang ở Bắc Đô, càng không ngờ, lại để anh nghe được mấy câu nói kia.

Diêu Hữu Thiên mang thai, mà Cố Thừa Diệu ép cô ấy đi phá thai?

Cố Thừa Diệu điên rồi sao?

Mặc dù Triệu Bách Xuyên trước mặt đã hóa trang, nhưng Cố Thừa Diệu vẫn nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Không có tâm tình đi quản tại sao Triệu Bách Xuyên trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy đã gầy đến mức không còn hình người, việc anh nhớ đến đầu tiên là người đàn ông này, cũng từng có quan hệ với Diêu Hữu Thiên.

,

Nghĩ đến Diêu Hữu Thiên mấy lần đến nhà Triệu Bách Xuyên.

Anh híp mắt lại, vẻ mặt mang theo mấy phần u ám, nhất là khi nhìn thấy biểu cảm giống như thở phào nhẹ nhõm của Diêu Hữu Thiên thì sắc mặt càng u ám hơn: “Diêu Hữu Thiên em qua đây cho anh.”

“Tôi không muốn.” Diêu Hữu Thiên thật sự sợ rồi, sợ Cố Thừa Diệu muốn chết rồi: “Cố Thừa Diệu, nếu như anh tiếp tục bảo tôi đi phá bỏ đứa bé. Tôi sẽ chết cho anh xem. Tôi nói được làm được.”

“Em qua đây.” Cô nói lớn tiếng như vậy, không để ý đến việc Triệu Bách Xuyên sẽ nghe thấy một chút nào, sắc mặt Cố Thừa Diệu u ám hơn, cũng khó coi hơn: “Anh không bảo em đi phá bỏ đứa bé.”

“Anh cho rằng tôi sẽ tin?”

,

Nếu như cô thật sự đi qua, cô bảo đảm một giây sau anh sẽ kéo mình đi phá thai.

“Cố Thừa Diệu.” Triệu Bách Xuyên cảm nhận được, cơ thể Diêu Hữu Thiên đang run rẩy. Cơn phẫn nộ ban đầu chỉ như bình thường của anh đã tăng lên: “Ức hiếp một người phụ nữ, còn là vợ của mình, anh không cảm thấy, anh quá làm mất mặt đàn ông chúng ta sao?”

“Có mất mặt hay không là việc của tôi.” Cố Thừa Diệu đưa tay, về phía Diêu Hữu Thiên: “Em qua đây.”

Diêu Hữu Thiên không nói gì, chỉ dựa vào trong lòng Triệu Bách Xuyên, không hề cử động.

Nếu là bình thường, Diêu Hữu Thiên tuyệt đối sẽ không dựa vào lòng người đàn ông khác ngay trước mặt Cố Thừa Diệu.

,

Nhưng hôm nay, cô đã thật sự bị dọa sợ.

Vừa rồi sức lực Cố Thừa Diệu kéo cô, vẻ quyết tuyệt trên mặt anh, tàn nhẫn trong mắt anh.

Và cả việc anh hoàn toàn không cho cô cơ hội phản bác. Cộng thêm nỗi sợ vì anh một lòng muốn cho mình đi phá thai.

Cơ thể cô bây giờ vẫn đang run rẩy.

Cô không có cách nào cử động, cả người đều cứng đờ ở đó.

Cho dù có biết rõ lúc này nên giữ một khoảng cách với Triệu Bách Xuyên, hai chân như nhũn ra làm thế nào cũng không có cách di chuyển nửa bước.

,

“Diêu Hữu Thiên ——” Dáng vẻ của cô, khiến sắc mặt Cố Thừa Diệu u ám tột cùng: “Anh bảo em qua đây.”

“Tôi không muốn.” Diêu Hữu Thiên cự tuyệt.

Tay cô siết chặt vạt áo của Triệu Bách Xuyên, mặc dù không biết vì sao anh lại xuất hiện ở đây.

Nhưng cô lúc này thật sự giống như đã tìm được cọng rơm cứu mạng, ngoài siết thật chặt ra thì không còn cách nào khác.

,

Triệu Bách Xuyên cảm nhận được sự căng thẳng của cô, hoảng hốt của cô, sợ hãi của cô. Và cả run rẩy của cô.

Trái tim đột nhiên trở nên không nỡ, nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra. Sắc mặt anh càng thêm nghiêm tú.

“Đi thôi. Tôi đưa cô về nhà.”

Diêu Hữu Thiên đang định gật đầu, Cố Thừa Diệu lại vươn tay trước một bước: “Diêu Hữu Thiên, em dám”

Nếu như hôm nay cô dám để người đàn ông khác đưa cô đi, cô sẽ không xong với anh đâu.

,

“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên nghỉ ngơi hồi lâu, cuối cùng đã khiến mình hồi sức. Cô hít sâu một hơi, bắt mình bình