*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

“Thật xin lỗi.” Cố Thừa Diệu lại nói xin lỗi một lần nữa: “Mấy năm nay, anh vẫn luôn không hề từ bỏ. Nhưng cho dù là anh, hay là chị anh, bọn anh đều không tra thêm ra được gì hữu dụng hơn.”

Lúc ấy anh không đi tìm Cố Tĩnh Đình nhờ giúp đỡ một tay ngay, rất nhiều dấu vết đều bị bỏ lỡ rồi.

Diêu Hữu Thiên không nói gì. Cố Thừa Diệu bước lên trước, nắm tay cô: “Thiên Thiên, xin em tin tưởng anh, cho anh thời gian, anh nhất định sẽ bắt được kẻ đó.”

Ánh mắt của anh quá kiên định, cho dù trong lòng Diêu Hữu Thiên muốn châm chọc anh mấy câu, nhưng cũng không nói ra.

Rút tay mình lại: “Tôi mệt rồi. Muốn nghỉ ngơi.”

,

“Vậy em nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon.”

Cố Thừa Diệu nhìn cô với vẻ lưu luyến không nỡ rời, trong lòng hi vọng cô giữ mình lại.

Nhưng không muốn phạm sai lầm nữa. Anh nói rồi, chuyện cô không thích làm anh sẽ không miễn cưỡng.

Vì sao anh phải nói lời đó chứ?

Cho dù cô không thích, anh cũng có thể làm cô thích.

Trong lòng anh biết mình có thể giống như trước đây, dùng sức quyến rũ nam tính để chinh phục cô.

,

Trong lòng lại biết rõ, làm như vậy sẽ trở nên thấp kém. Mà hiện giờ điều anh muốn nhất là có được trái tim cô, mà không phải một mực cưỡng ép cô.

Bước chân cực kỳ chậm chạp, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Diêu Hữu Thiên.

Nhưng cô chỉ nghiêng mặt không nhìn anh, giống như hoàn toàn không nhận ra rối rắm của anh lúc này.

Bất đắc dĩ thở dài, đóng kỹ cửa cho cô, sau đó rời đi.

Đi xuống lầu, ở đại sảnh, gặp được Diêu Hữu Quốc xông tới giống như một cơn gió ——

,

“Anh cả?”

Bốn năm nay, Diêu Hữu Quốc thường xuyên đến Bắc Đô, bọn họ cũng thường gặp mặt, huống hồ mỗi khi đến lễ tết, anh đều sẽ bay đến thành phố Y thăm hai người già nhà họ Diêu.

Cho nên mặc dù Diêu Hữu Thiên không ở đây, quan hệ giữa anh và người nhà họ Diêu không hề trở nên xa cách.

“Em cũng biết rồi?” Vào lúc Diêu Hữu Quốc nhìn thấy anh, bước chân ngừng lại một chút: “Em đã gặp Thiên Thiên rồi.”

"Ừm.” Cố Thừa Diệu gật đầu: “Em đã gặp cô ấy, cô ấy nói mệt rồi, muốn nghỉ ngơi ——“

Diêu Hữu quốc khoát tay áo: “Được rồi, phòng số mấy? Tự anh đi tìm nó.”

Cố Thừa Diệu hơi buồn cười, lại có chút hâm mộ.

,

Cho dù Diêu Hữu Thiên mệt hơn nữa, chỉ sợ nhìn thấy Diêu Hữu Quốc cũng không ngủ được phải không

Nói số phòng của Diêu Hữu Thiên cho Diêu Hữu Quốc, ánh mắt anh mấy phần xin khoan dung: “Anh cả, chuyện bốn năm trước, là em không tốt. Bốn năm nay em đã sống như thế nào, anh cũng biết. Em nghĩ chắc hẳn anh sẽ không ở cùng phe Thiên Thiên, làm khó em một lần nữa đau đúng không?”

Trên khuôn mặt cương nghị của Diêu Hữu Quốc hiện lên chút lạnh lùng: “Được rồi. Nhiều nhất anh chỉ có thể đáp ứng với em, anh không ra tay, không giúp em. Nhưng cũng sẽ không cố ý bôi nhọ em. Về phần Thiên Thiên muốn thế nào, phải xem bản thân em rồi.”

“Cảm ơn anh cả.” Có được câu này của Diêu Hữu Quốc. Lòng Cố Thừa Diệu đã bình tĩnh rất nhiều. Khoát tay, nhanh chóng rời đi.

......................................................

Diêu Hữu Thiên nghe thấy tiếng gõ cửa, lại cho rằng Cố Thừa Diệu lại quay lại. Trong lòng không muốn để ý, nhưng vẫn đi mở cửa.

“Cố Thừa Diệu, rốt cuộc anh có ——” thôi đi không?

Lời còn chưa nói hết, người đã bị ôm vào một lồng ngực dày rộng ấm áp không thua gì Cố Thừa Diệu.

Hơi thở quen thuộc, vòng ôm ấm áp của người thân, khiến tất cả những lời phía sau của cô đều không nói ra nữa.

Nước mắt đột nhiên không thể khống chế đã rơi xuống.

“Anh cả, anh cả ——“

,

Cằm Diêu Hữu Quốc căng chặt, ôm em gái vào lòng khoảng chừng năm phút, rồi cuối cùng mới buông ra.

Cũng là vào lúc này mới nhìn thấy, em gái trước mắt đã khóc thổn thức.

Áo sơ mi trước ngực anh, cũng đã bị nước mắt của cô thấm ướt.

“Em thật đúng là thích ăn đòn.” Vẻ mặt Diêu Hữu Quốc mang theo chỉ trích, giọng nói lại rất dịu dàng: “Cho dù lúc ấy trong lòng em không vui vẻ gì. Cũng không thể dùng cách thức như vậy. Lẽ nào em không biết