*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

“Cô Diêu ——” Hoa Chính Khang không nói gì, có điều sắc mặt càng u ám: “Tôi hiểu hết những điều cô nói, có điều ——“

Diêu Hữu Thiên không phải là ông ta, không biết được tâm trạng vừa mới dậy, đã bị phóng viên tấn công của ông ta.

Càng không biết được, áp lực vì đối mặt với nghi vấn mà các thành viên ban quản trị từ mọi mặt của công ty đề xuất.

Ông ta đã lớn tuổi rồi. Nếu như thời gian quay ngược lại hai mươi năm, không, không cần hai mươi năm, chỉ cần mười năm, ông ta sẽ không không sợ Cố thị, sẽ đấu một trận thật hay với Cố thị.

Nhưng mà bây giờ, ông ta già rồi, không còn khí thế nữa.

,

“Không có nhưng.” Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên rất nghiêm túc: “Chủ tịch Hoa. Ông là một vị trưởng bối tôi rất kính trọng, điện gia dụng Phú Hoa đã lớn mạnh nhiều năm như vậy, đối với ông mà nói chắc hẳn cũng là niềm kiêu ngạo cả đời của ông.”

“Bây giờ tôi vẫn nhớ rõ, lời quảng cáo trước đây điện gia dụng của Phú Hoa: Có Phú Hoa là có nhà. Phú Hoa ở đâu, nhà ở đó.”

Câu này lời quảng cáo lúc Hoa Chính Khang thành lập điện gia dụng Phú Hoa, câu quảng cáo đầu tiên.

Hiện giờ thấy đã quá dung tục rồi, nhưng Diêu Hữu Thiên vẫn còn nhớ.

,

Điều này khiến cho Hoa Chính Khang bất ngờ, trong mắt có một chút hoài niệm, một chút thương cảm.

“Trí nhớ của cô Diêu thật sự không tệ.”

“Cám ơn đã khen.” Diêu Hữu Thiên sẽ không nói ra năm xưa hai chữ này đã khiến Diêu Hữu Quyền và Diêu Hữu Thế cười nhạo tên của anh hai Diêu Hữu Gia một trận thật lớn.

Hơn nữa có một thời gian dài đến một năm, chỉ cần quảng cáo vừa phát bọn họ đã cùng nhau kêu lên đầy kỳ quái: Có Phú Hoa, là có Hữu Gia. Hữu Gia* –

*Tên của Diêu Hữu Gia: Hữu Gia = có nhà.

Quay lại vấn đề chính. Trong vẻ mặt thoải mái của Diêu Hữu Thiên mang theo mấy phần kiên quyết: “Chủ tịch Hoa, điện gia dụng Phú Hoa, đã sớm trở thành biểu tượng trong lòng cả một thế hệ. Nếu như ông hi vọng biểu tượng, công ty ông lập nên, nhãn hiệu một tay ông tạo dựng có thể tiếp tục sinh tồn, xin ông hãy chấp nhận đề nghị của chúng tôi.”

,

Lúc nói chuyện, cô lấy ra một tập tài liệu trên tay: “Đây là kế hoạch hợp tác chúng tôi vạch ra một lần nữa, mặc dù có điểm khác biệt với kế hoạch ban đầu. Song tôi tin rằng điều này có thể bày tỏ thành ý của chúng tôi.”

“Chúng tôi bằng lòng đầu tư tước 50%. Giúp Phú Hoa vượt qua này.” Giọng nói của Diêu Hữu Thiên rất nhẹ: “Sau đó sẽ nói đến chuyện thu mua. Dĩ nhiên. Có đầu tư 50% này, tuyệt đối có thể giải quyết xong phiền phức của Phú Hoa hiện tại.”

Thật ra chuyện kia không lớn, cộng thêm lại có Cố thị cố ý gấy ra: “Tôi tin rằng chỉ cần đưa ra báo cáo giám định, hơn nữa triệu tập phóng viên mở buổi họp báo. Nhất định có thể hạ tổn thất xuống thấp nhất.”

Thậm chí là không có tổn thất.

Chỉ cần tin tức Cố thị mượn cơ hội tấn công lộ ra, tuyệt đối không có lợi cho Cố thị.

,

Mà Diêu Hữu Thiên không hề có ý định lôi kéo Cố thị.

Cô chỉ muốn giải quyết chuyện này: “Chủ tịch Hoa, xin ông hãy tin tưởng tôi. Tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này.”

Hoa Chính Khang im lặng, trong lòng cân nhắc tính khả thi trong lời Diêu Hữu Thiên: “Cô Diêu. Tôi ——“

“Nếu như tôi là ông, bây giờ sẽ đi mở họp báo, mà không phải ngồi ở đây, chờ người của Cố thị tới cửa thu mua.”

“Tôi không hiểm lắm.” Cuối cùng Hoa Chính Khang vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng mình: “Hôm đó, cô và tổng giám đốc Cố ——“

“Anh ấy là anh ấy, tôi là tôi.”

,

Chuyện làm ăn, cô vĩnh viễn không thể không chừa thủ đoạn giống như Cố Thừa Diệu. Đây là điểm khác biệt giữa cô và anh ——

“Tôi sẽ cố gắng giải quyết chuyện này.” Hoa Chính Khang chưa cho Diêu Hữu Thiên câu trả lời cuối cùng: “Tạm thời không chưa cần dùng đến tiền của AOS các cô. Thế nhưng, muốn bàn chuyện thu mua với bên nào. Tôi vẫn muốn cân nhắc một chút.”

“Được.” Diêu Hữu Thiên đứng lên, thái độ thoải mái hào phóng: “Chủ tịch Hoa, hi vọng ông quyết định sớm. Tôi tin rằng ông cũng không muốn nhìn thấy cổ phần của Phú Hoa liên tục rớt giá.”

Hoa Chính Khang, quả thật anh ta không muốn, có điều Cố thị ép sát từng