*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

“Gọi điện thoại với vị kia của em sao?” Cố Thừa Diệu bước chân lên trước: “Căng thẳng như vậy? Là sợ anh phát hiện sao?”

Tại sao mỗi lần cô muốn liên lạc với Phàm Phàm, Cố Thừa Diệu đều xuất hiện?

Diêu Hữu Thiên không biết nên xem điều này là trùng hợp thế nào nữa.

Theo bản năng đặt điện thoại di động ở phía sau mình, cô lui về phía sau môt bước, mắt đẹp hiện lên chút phòng bị.

Không hiểu sao, cô lại không muốn Cố Thừa Diệu biết đến sự tồn tại của Diêu Phàm.

Ánh mắt của cô, khiến ánh mắt Cố Thừa Diệu bắt đầu trở nên càng sắc bén.

,

Anh không hề mở miệng, bước chân một bước, đóng cửa.

Thân hình cao lớn chắn ở trước mặt Diêu Hữu Thiên. Anh cao hơn cô một cái đầu. Từ trên cao nhìn xuống thấy vẻ chột dạ và phòng bị lộ ra từ khuôn mặt cô.

Cô đang chột dạ cái gì? Phòng bị cái gì?

“Vụ việc của Phú Hoa, không phải do anh làm.”

Quả thật trước kia anh không chừa thủ đoạn nào, nhưng lần này đối thủ là Diêu Hữu Thiên, anh không hề làm mấy chuyện này.

Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, rõ ràng không ngờ Cố Thừa Diệu lại giải thích với mình.

,

“Diêu Hữu Thiên, có phải em muốn chạy trốn hay không?” Cố Thừa Diệu bước chân lên trước, ánh mắt sắc bén, mười phần khí thế: “Không thu mua thành công Phú Hoa, có phải em định trở về nước Anh ngay hay không?”

Im lặng, đúng là cô dự định như vậy.

“Nói đi.” Cố Thừa Diệu lại bước lên trước, cảm giác áp bức tuyệt đối này khiến Diêu Hữu Thiên có một cảm giác không thở nổi.

“Không về, chẳng nhẽ tiếp tục ở lại?” Quay mặt đi, cô tránh ánh mắt anh.

Trên thực tế cô chưa nghĩ xong.

Nhưng nhất định phải về nước Anh. Diêu Phàm vẫn còn ở nước Anh.

,

“Còn anh thì sao?” Cố Thừa Diệu đã đứng ở trước mặt Diêu Hữu Thiên, cơ thể hai người dán vào nhau không có một kẽ hở.

Theo bản năng cô muốn lùi về phía sau, nhưng tay anh đã vòng vào eo cô: “Anh thì sao? Em định làm gì với anh?”

“Cố Thừa Diệu –” Anh có thể đừng nói với cô như vậy hay không? Cô vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng.

“Em muốn trở về nước Anh đúng không?” Cố Thừa Diệu gật đầu thật mạnh: “Vậy em về đi.”

Diêu Hữu Thiên mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn anh, dường như không tin được anh sẽ thỏa hiệp dễ dàng như vậy.

“Có điều, anh sẽ đi chung với em.”

,

Cố Thừa Diệu thêm một câu: “Em đi đâu, anh cũng đi đó. Em muốn đến nước Anh, anh sẽ đi cùng em.”

“Không được.” Diêu Hữu Thiên phản đối theo bản năng, nếu như Cố Thừa Diệu đi, nhất định sẽ phát hiện ra Diêu Phàm.

Sắc mặt Cố Thừa Diệu tối đi: “Em nói cái gì?”

“Em, không được. Anh không thể đi cùng em đến nước Anh.” Mặc dù sợ khí thế của anh, nhưng Diêu Hữu Thiên kiên quyết không muốn thỏa hiệp.

Diêu Phàm là xương sườn mềm (điểm yếu) của cô, tạm thời không muốn để bé xuất hiện trước mặt Cố Thừa Diệu.

“Nói lại lần nữa.” Sắc mặt Cố Thừa Diệu đã tối đi hẳn: “Em dám nói lại lần nữa?”

,

“Không được. Anh không thể đi cùng em vền nước Anh.” Diêu Hữu Thiên cắn răng, lần này giọng nói kiên quyết hơn rất nhiều.

Giây tiếp theo, người cô bị Cố Thừa Diệu ôm ngang lên, hô nhỏ một tiếng. Cô đã bị anh ôm vào phòng ngủ.

“Cố Thừa Diệu, anh thả em xuống.”

Người bị đè nặng lên giường, anh đè lên người cô, nhìn chằm chằm vẻ kháng cự trên mặt cô,