*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Diêu Hữu Thiên nhấc chân định đi theo người kia, bàn tay nhỏ của Diêu Phàm đang dắt trong tay siết lại, lúc này cô mới phản ứng lại, đưa Diêu Phàm vào phòng nghỉ đã chuẩn bị xong từ trước.

“Phàm Phàm, con nghỉ ngơi trước một lát có được không? Mẹ ra ngoài một lát, sẽ về ngay.”

“Vâng.” Quả thật Diêu Phàm đã hơi mệt, ngoa ngoãn leo lên giường, nhắm hai mắt lại: “Mẹ, lát nữa gọi con.”

,

Trong lòng Diêu Hữu Thiên có chuyện, trấn an Diêu Phàm xong, đã rời đi, bước chân đi tới căn phòng vừa nãy, gõ cửa.

Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, cô nhíu mi tâm, lại gõ cửa.

Một lát sau, cửa mở ra. Người đứng đằng sau cánh cửa, lại là Từ Tư Nhiễm?

“Tư Nhiễm, tại sao lại là cậu?”

"Mình đang nghỉ ngơi ở đây.” Sắc mặt của Từ Tư Nhiễm vẫn hơi tái nhợt: “Sao thế?”

“Không, không sao.” Ngoài miệng Diêu Hữu Thiên nói như vậy, ánh mắt lại không nhịn được quét vào trong phòng.

,

“Mình, bây giờ mình sẽ xuống.” Lúc Từ Tư Nhiễm nói chuyện thì muốn ra ngoài. Diêu Hữu Thiên lại ngăn cô: “Không có việc gì, bây giờ Phàm Phàm đang nghỉ ngơi, lát nữa mới là lúc quan trọng nhất của buổi tiệc, nếu như cậu mệt thì cứ chợp mắt một lát, lát nữa mình lại lên gọi cậu.”

“Được.” Từ Tư Nhiễm gật đầu, trong lòng Diêu Hữu Thiên vẫn có chút nghi ngờ, nhưng từ trước tới giờ cô luôn tin tưởng những người bạn thân của mình.

Không suy nghĩ nhiều, xoay người rời đi lại đi tìm Diêu Phàm.

Cái nhìn vừa rồi, có lẽ là cô đã nhìn nhầm.

,

Cửa phòng lại một lần nữa đóng lại.

Dáng người cao lớn của Diêu Hữu Quốc thình lình đứng ở phía sau cửa, gần như là cửa vừa đóng, cơ thể mảnh khảnh của cô đã rơi vào lòng anh.

Cúi đầu, nụ hôn bá đạo đã lấp kín môi cô.

Từ Tư Nhiễm sợ muốn chết, người đã bắt đầu run rẩy. Chỉ có thể không ngừng giãy giụa.

Đừng, đừng đối xử với cô như vậy.

Vợ của anh vẫn còn dưới lầu, anh làm như vậy, không cảm thấy mình rất quá đáng sao?

,

Sự không phối hợp của cô, lại chỉ kích động sự điên cuồng trong cơ thể Diêu Hữu Quốc.

Giữ đôi tay vùng vẫy của cô ở trên đỉnh đầu, không cho cô trốn tránh, hôn càng sâu hơn.

Từ Tư Nhiễm gần như sắp khóc lên, vào lúc anh thâm nhập một lần nữa ra sức quay mặt đi, tránh môi anh: “Đừng. Dừng tay. Diêu Hữu Quốc, anh dừng tay cho em.”

“Đừng?” Một tay Diêu Hữu Quốc nắm chặt cằm cô, khuôn cằm sắc nét cương nghị căng chặt, đuôi lông mày nhướn cao mang theo mấy phần trêu đùa không đồng tình: “Là ai vừa nãy liên tục nhìn anh chằm chằm? Là ai nhìn anh bằng ánh mắt buồn bã đó? Lại là ai lưu luyến lên lầu, quyến rũ anh cùng lên với em?”

“Em không có. Em không có.” Từ Tư Nhiễm không thừa nhận tố cáo của anh: “Anh buông em ra. Hôm nay vợ của anh cũng đến, lẽ nào anh không sợ cô ấy phát hiện ra sao?”

,

“Em nhắc đến cô ta làm gì?” Diêu Hữu Quốc cau mày, không thể lý giải được suy nghĩ của Từ Tư Nhiễm: “Chẳng phải em đã sớm biết anh đã kết hôn rồi sao?”

“Em biết anh đã kết hôn. Nhưng em chưa từng nghĩ sẽ bị vợ anh phát hiện.” Người Từ Tư Nhiễm co lại, né tránh đụng chạm của anh: “Anh buông tha cho em đi. Em thật sự không muốn tiếp tục như thế này nữa.”

Nếu như vừa nãy để Diêu Hữu Thiên nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình, vậy cô thật sự thà rằng chết đi.

“Anh đã nói rồi, em hoàn toàn không cần để ý đến cô ta.” Diêu Hữu Quốc không hiểu rõ vì sao cô phải làm như vậy: “Em đang muốn bắt anh ly hôn?”

Cũng không phải là không thể, chỉ là có chút phiền toái.

“Em không có. Em không có.” Cô không muốn tiếp tục như thế này, cô không muốn bắt anh ly hôn, nhưng cô càng không muốn làm người thứ ba của người khác: “Diêu Hữu Quốc, chúng ta, chúng ta kết thúc đi.”

,

“Kết thúc?” Diêu Hữu Quốc đột nhiên vươn tay ra chụp lên trước ngực cô, bàn tay thỏa sức xoa nắn nơi đầy đặn của cô: “Em cam lòng sao?”

“Nơi này, và cả nơi này.” Tay của anh di chuyển khắp nơi, giọng nói trầm thấp lộ ra mấy phần tà ác: “Lần nào anh vừa chạm vào em đã có phản ứng. Em quên em run rẩy, rên rỉ dưới thân anh như thế nào rồi sao? Bây giờ em nói muốn kết thúc?”

Lần này Từ Tư Nhiễm đã thật sự bật khóc: “Đừng, em xin anh đừng.”

Nếu như anh thật sự làm gì mình ở đây, cô không thể không phát điên.

“Diêu Hữu Quốc, dừng lại đi. Em xin anh ——“

,

Dáng vẻ hai mắt rơi lệ của cô, khiến Diêu Hữu Quốc có chút phiền lòng. Dừng động tác ở tay, anh ôm cô vào lòng.

“Khóc cái gì? Thật là ——” Anh không hề có kinh nghiệm an ủi phụ nữ, thứ có duy nhất, cũng chỉ là với em gái của mình.

Suy nghĩ một chút, anh vươn tay, có chút vụng về vỗ lưng cô: “Không chạm không chạm. Đừng khóc nữa.”

“Anh và cô ta ——” Mi tâm nhăn lại, nghĩ đến Phương Giai Kỳ sắc mặt của Diêu Hữu Quốc không tốt lắm: “Người phụ nữ đó không giống như em nghĩ, anh và cô ta cũng không phải loại quan hệ đó.”

Đây là lần đầu tiên anh giải thích quan hệ giữa mình và vợ với Từ Tư Nhiễm. Lúc nói xong, còn có chút bất đắc dĩ.

“Anh chỉ từng chạm vào em.” Lúc Diêu Hữu quốc nói chuyện, không nhịn được đã hôn lên trán cô: “Bây giờ có thể đừng khóc nữa không?”

,

Từ Tư Nhiễm khịt mũi, cắn môi.

Trên khuôn mặt dịu dàng uyển chuyển vương hai hàng lệ, thoạt nhìn rung động lòng người, lại cực kỳ làm mê hoặc người.

Diêu Hữu Quốc gần như lại không kiềm chế được nữa, anh gần như lại muốn làm với cô ở đây.

Nhưng lại biết lá gan của cô quá nhỏ, cắn lên môi cô một cái không nhẹ nhưng cũng chẳng mạnh: “Thật đúng là một yêu tinh. Mê hoặc người khác. Em nghỉ ngơi đi, anh đi xuống trước.”

“Diêu Hữu Quốc?” Từ Tư Nhiễm cắn môi, cánh môi đỏ đến mức gần như sắp nhỏ ra máu: “Anh, anh thật sự chưa ——“

Chạm vào người phụ nữ kia? Làm sao có thể?

,

“Chưa cái gì?” Diêu Hữu Quốc nhíu mày,