*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Khi Triệu Bách Xuyên quay về xe chở diễn viên của mình, Triệu Nhã Linh đã ngồi ở phía trên chờ anh.

Người đại diện biết điều xuống xe, để lại hai "chị em" bọn họ thoải mái nói chuyện.

Cửa xe vừa đóng, người bên ngoài tuyệt đối không nghe được âm thanh bên trong.

“Bách Xuyên, cậu làm cho tôi quá thất vọng rồi, cậu quay lại làm việc vì sao không đến tìm tôi? Còn nữa, bốn năm nay rốt cuộc cậu đã ở đâu? Cậu có biết cậu ——“

Bốn năm nay, Triệu Bách Xuyên không hề liên hệ với Triệu Nhã Linh, sở dĩ anh rằng, chắc hẳn Triệu Nhã Linh đã cho rằng mình đã chết rồi.

“Tôi không sao, tôi quay lại làm việc hiển nhiên có người đại diện quan tâm, nói với chị cũng vậy mà thôi.”

,

“Bách Xuyên.” Thái độ của anh quá lạnh lùng, Triệu Nhã Linh đã bị đả kích: “Cậu dám nói như vậy? Cậu không nói một tiếng nào đã rời đi, cậu có từng nghĩ cho chị không? Cậu ——“

“Tôi không sao, tôi rất tốt.” Ít nhất bốn năm nay, là bốn năm vui vẻ nhất anh từng sống.

“Tốt? Tốt cái gì mà tốt?” Triệu Nhã Linh gần như nhảy bật dậy, vẻ tao nhã trên mặt không còn nữa, cũng không còn phong độ: “Cậu, cậu lại đi tìm người đó, tôi mới biết cậu đi tìm người đó, làm sao cậu có thể. Cậu ——“

“Cậu nói cho tôi biết, có phải cậu muốn nhận ông ta không? Cậu nói đi, có phải không?”

Im lặng, tình hình năm đó, anh không có lựa chọn khác.

Triệu Nhã Linh gần như sắp phát điên: “Làm sao cậu có thể? Làm sao cậu có thể? Tôi, tôi phải đi tìm ông ta tính sổ. Rõ ràng ông ta đã đồng ý với tôi, không đến nhận cậu. Cậu ——“

,

“Đủ rồi. Tôi không nhận ông ta, cũng không muốn nhận ông ta.” Triệu Bách Xuyên hít sâu, giọng nói bình tĩnh tự kiềm chế: “Tôi chỉ tìm ông ta một lần, nếu như chị không thích, lần sau tôi không đi tìm ông ta nữa.”

“Bách Xuyên, tôi, thật ra tôi, tôi chỉ là ——“

,

Lúc này Triệu Nhã Linh thật sự không biết phải nói gì mới tốt.

Cảm giác nói gì cũng đều là sai: “Tôi thật sự chỉ là không hi vọng cậu đi tìm ông ta. Người như ông ta, để đạt được mục đích, không từ thủ đoạn. Tàn nhẫn nham hiểm, ông ta ——“

“Mẹ.” Triệu Bách Xuyên không muốn nghe tiếp nữa, người kia có xấu xa hơn nữa, cũng là ba trên phương diện sinh vật học của anh, hơn nữa đã cứu anh, cứu cả mẹ con Diêu Hữu Thiên một mạng: “Mẹ còn có việc gì không? Nếu không, con còn phải đi quay phim.”

,

Triệu Nhã Linh lại cứng đờ ở đó, người đứng bất động giống như bị định thân: “Cậu, cậu gọi tôi là gì?”

“Mẹ.” Triệu Bách Xuyên nhắm mắt lại, trên thực tế cho dù đã qua bốn năm, anh vẫn không nghĩ ra nên đối mặt với Triệu Nhã Linh thế nào.

Thế nhưng mấy năm nay, nhìn Diêu Hữu Thiên dưới tình huống không có chồng, một mình sinh con, nuôi con lớn khôn.

Cô còn có mình giúp đỡ, nhưng Triệu Nhã Linh năm đó, lại hoàn toàn chỉ có một mình.

Anh đột nhiên đã mềm lòng.

,

“Mẹ, con đã trưởng thành rồi, chuyện của con, con sẽ tự mình đi xử lý, mẹ về trước đi.”

Hiện giờ tâm trạng bà quá kích động. Suy nghĩ một chút, anh vẫn đưa tay vỗ vỗ lưng Triệu Nhã Linh: “Con đồng ý với mẹ, con sẽ không nhận người đó. Cũng sẽ không đi tìm ông ta nữa. Mẹ hãy tin con.”

Trong lòng Triệu Nhã Linh hiểu rõ, con trai vẫn luôn biết chuyện năm đó. Bắt đầu từ khi anh biết tìm đến người đó.

“Bách Xuyên,