*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Cùng lúc Cố Thừa Diệu rối rắm, thì còn có chút khinh bỉ chính mình.

Anh không được phép, cũng không thể có bất kỳ ý nghĩ phản bội Bạch Yên Nhiên nào. Cô ấy mới là vợ của anh.

Không sai. Chính là như vậy.

Cố Thừa Diệu thuyết phục mình hết lần này đến lần khác, không ngừng thuyết phục mình tin tưởng.

Cố Thừa Diệu đứng ở đó, trời tháng chín, thật ra Bắc Đô không hề lạnh, nắng gắt cuối thu vẫn còn đang phát huy sức nóng.

Nhưng cô lại cảm thấy mình đang ở giữa trời mùa đông giá rét.

,

“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên nhắm mắt lại, lúc lại ngẩng đầu, u sầu và thương tâm trong mắt đã bị quét sạch: “Đây, là phòng của anh, mọi đồ vật ở trong này, đều là của anh. Ảnh treo trên tường là ảnh của chúng ta, cùng với phòng đọc sách bên cạnh, bên trong cũng bày đầy đồ của anh.”

“Nếu như anh không tin, bây giờ anh có thể đi xem.”

“Trước khi anh chưa nhớ ra, anh cứ ở đây đi.”

“Anh cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây, điều này là không thể.”

Bỏ lại câu này, Diêu Hữu Thiên không muốn đối mặt với Cố Thừa Diệu nữa..

Xoay người rời đi.

..............................................................................

Lúc ăn cơm trưa, Cố Thừa Diệu được người mời xuống phòng ăn. Vẫn nhìn Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ bằng ánh mắt vô cùng xa lạ.

Trên bàn ăn, Cố Học Võ, Kiều Tâm Uyển, Cố Học Văn, Tả Phán Tình, và cả hai anh em Cố Thừa Kỳ Cố Thừa Lân ngồi ở đó.

Đỗ Lợi Tân, Cố Học Mai, còn có Đỗ Thanh Hiên Đỗ Thanh Lâm. Tất cả đều đã tới.

,

Mọi người đều đang nhìn Cố Thừa Diệu.

Cố Thừa Diệu giống như không cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, chăm chú ăn cơm trong bát.

Không phải là những người đó thích quan sát anh sao? Chẳng đáng để anh làm khó cái bụng.

Không ăn no cơm thì chạy trốn thế nào chứ?

Trong lòng nghĩ như vậy, động tác ăn cơm cũng càng lúc càng nhanh.

,

Người ngồi ở đó, ngoài Cố Thừa Diệu ra, thật ra những người còn lại đều ăn không ngon miệng.

Dù thế nào cũng chưa từng nghĩ, chỉ là mấy ngày không gặp thằng bé này, đã xả ra chuyện như vậy.

Không phải Cố Thừa Diệu không cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, có điều không ảnh hưởng đến sự ngon miệng của anh.

Giải quyết sạch cơm bằng tốc độ nhanh nhất, anh đứng bật dậy.

Đi ra bên ngoài mà đầu không quay lại.

Một cửa, hai cửa.

,

Vào lúc sắp đi đến cánh cửa thứ ba, anh đã bị người ngăn lại.

“Cậu ba, mời cậu quay về.”

Mặt Cố Thừa Diệu đã xanh mét: “Tránh ra.”

Muốn diễn kịch, muốn làm trò, anh cũng phải tiếp đám ngươi điên này hơn một ngày nay rồi. Còn không về, Bạch Yên Nhiên sẽ sợ hãi, bất lực đến mức nào?

Anh phải quay về tìm cô.

“Cậu ba, đừng làm khó chúng tôi.”

,

Nếu như có thể, mấy người Tiểu Lâm thật sự không muốn ra tay với Cố Thừa Diệu.

Thân phận của người ta ở đó, nếu như có bất kỳ tổn thương gì. Bọn họ không ăn nói được.

“Ai làm khó các người? Là các người đang làm khó tôi.” Cố Thừa Diệu đã bị chọc tức, nhìn người trước mắt, không hề nghĩ ngợi giơ tay lên tấn công vào mặt đối phương.

Tiểu Lâm nhanh nhẹn tránh sang bên cạnh, hai người phía sau lên theo.

Bắt đầu ngăn cản chiêu thức công kích của của Cố Thừa Diệu.

Mặc dù đối phương đông người, nhưng không làm quá mệnh lệnh, không dám đả thương Cố Thừa Diệu. Ra tay vẫn có chừng mực.

,

Cố Thừa Diệu không kiêng nể gì, đối phương không phải là những người tự xưng là người nhà của anh, anh không có gì mà không xuốn tay được. Đánh thẳng tay.

Duới tình huống như thế, mấy người Tiểu Lâm thật sự đã trúng mấy cú.

Cố Thừa Diệu giơ chân lên đá về phía mặt Tiểu Lâm, lúc muốn đánh ngã anh ta hoàn toàn.

Vào lúc này một bóng người đã nhảy đến trước mặt anh, chân vung lên khóa chặt thế tấn công của anh.

Hai quyền đã ngăn được động tác của anh.

,

Ánh mắt Cố Thừa Diệu lóe lên, chiêu thức càng mạnh mẽ hơn. Khi công kích qua đi đối diện với khuôn mặt của đối phương, mới phát hiện là một người phụ nữ.

Tay Cố Thừa Diệu vì đối phương là phụ nữ mà bất giác thu lại.

Nắm đấm của đối phương lại không giảm lực đi một chút nào, nện thẳng lên vai anh.

Cố Thừa Diệu bị đau, người lùi về sau một bước dài. Trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, giơ tay lên lại muốn công kích lên trước.

“Cố Thừa Diệu, em điên rồi à?” Vừa nãy Cố Tĩnh Đình nhìn thấy Cố Thừa Diệu đang ức hiếp người của cô, bây giờ thì càng hay rồi.

Ngay cả người chị là cô cũng đánh: “Em dám đánh chị thử xem?”

,

Nắm đấm của Cố Thừa Diệu dừng lại khi cách Cố Tĩnh Đình cự ly một quyền, híp mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, không có chút cảm giác quen thuộc nào.

Lướt qua cô đi ra bên ngoài.

“Đứng lại.” Hôm qua Cố