*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Cô ấy cô ấy, cô ấy có ý gì vậy?

Áo ngủ với đai đeo màu đen, khiến nơi đầy đặn của cô được miêu tả cực kỳ sinh động. Áo ngủ chỉ dài đến đùi. Lộ ra đôi chân thẳng tắp trắng ngần của cô.

Bên ngoài khoác một lớp lụa mỏng. Cảnh sắc bên trong như ẩn như hiện, còn hút hồn người hơn cả không mặc gì.

Cố Thừa Diệu có chút hít thở không yên, trừng mắt nhìn Diêu Hữu Thiên một cái, đứng bật dậy muốn đi ra ngoài, lại phát hiện mình không ra được.

Quan trọng hơn là anh đột nhiên rất không muốn, rất không muốn để những ông thần giữ cửa bên ngoài, nhìn thấy bộ dạng lúc này của Diêu Hữu Thiên.

,

Nhưng anh càng không muốn nhìn thấy.

Mày là một người đã kết hôn, mày đã có vợ rồi, phi lễ chớ nhìn nha.

Anh cúi thấp đầu, xụ mặt, xông vào nhà tắm.

Để lại Diêu Hữu Thiên nhìn bóng lưng anh, khóe môi hơi cong lên.

Người này, hình như lại đỏ mặt rồi.

Dễ dàng đỏ mặt như vậy, thật sự không giống với cá tính của Cố Thừa Diệu.

,

Phòng của Cố Thừa Diệu, là một ngôi nhà trong tứ hợp viện.

Bên ngoài là phòng khách, bên trong là phòng,bên tay phải phòng khách là phòng đọc sách. Phòng đọc sách thông với phòng ngủ.

Cho dù bọn họ ở bên trong có động tĩnh gì, người bên ngoài chưa chắc đã nghe thấy.

Nhưng hôm nay Diêu Hữu Thiên thật sự không định làm gì.

Cố Thừa Diệu ở bên trong tắm rửa xong, hôm qua anh bị người ta đánh ngất mang đi, đương nhiên chưa tắm, trời nóng như vậy, ban ngày hôm nay đánh với người ta một trận.

Trên người ra không ít mồ hôi.

,

Anh vốn thích sạch sẽ, tắm rửa khoảng chừng hai lần, cảm giác trên người sạch sẽ rồi, lúc này mới muốn ra ngoài.

Nhưng lúc định ra ngoài thì đứng đờ bất động ở đó.

Anh không mang quần áo vào.

Quần áo thay ra đã bị ném trên mặt đất, đã sớm không mặc lại được nữa, mà trong phòng tắm, anh chỉ thấy chiếc khăn mặt nhỏ.

Khăn tắm đâu?

Anh tìm một vòng, cũng không tìm thấy.

,

Cố Thừa Diệu quýnh lên.

Chẳng lẽ anh cứ như vậy mà đi ra ngoài?

Cố Thừa Diệu đứng ở trước gương, cạo sạch râu, lại rửa mựt, đám rămg.

Đánh răng lần này đều lâu hơn bất kỳ lần nào trước đây.

Chờ Cố Thừa Diệu làm mọi thứ xong. Anh vẫn đứng bất động trong phòng tắm.

Không có quần áo, không có khăn tắm. Anh đi ra ngoài thế nào?

,

Cố Thừa Diệu rối rắm một phút một phút, nhẹ nhàng kéo cửa phòng tắm ra.

Ló đầu ra ngoài thử quan sát, đèn chính đã tắt, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ trên đầu giường.

Diêu Hữu Thiên nằm ở trên giường, hình như đã ngủ.

Anh thở phào nhẹ nhõm, ý nghĩa muốn bảo cô lấy quần áo cho mình lúc đầu đã bị đè xuống.

Phải biết một khi anh mở miệng, thì chẳng phải đã yếu thế trước người phụ nữ kia rồi?

Còn lâu anh mới muốn.

,

Cố Thừa Diệu rón rén đi ra bên ngoài, đương nhiên, anh không quên lấy một chiếc khăn mặt, che đi nơi quan trọng của mình.

Chỉ là, mọi chuyện đều có ngoại lệ.

Vào lúc này Diêu Hữu Thiên đột nhiên quay mặt lại, lúc nhìn thấy Cố Thừa Diệu thì ngẩn ra một lát.

Dáng người Cố Thừa Diệu rất đẹp, điểm này tuyệt đối không cần nghi ngờ.

Vai rộng mông săn, cơ bụng sáu múi, tỉ lệ dáng người tam giác ngược hoàn mỹ.

Vóc người cao lớn, hai chân thẳng tắp thon dài.

Mà lúc này hai tay anh nắm chặt chiếc khăn mặt, che đi nơi quan trọng.

,

Khụ. Mặc dù Diêu Hữu Thiên không phải lần đầu tiếp xúc thân mật với Cố Thừa Diệu.

Nhưng