*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

“Con trai, ba yêu con.”

Giọng nói của ông, rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, hôn nữa giọng nói đó còn lộ ra mấy phần xấu hổ mất tự nhiên.

Giống như nói mấy chữ này, sẽ lấy mất mạng của ông vậy.

Cũng không biết thời gian đã qua bao lâu, Cố Thừa Diệu ngủ trên giường không có phản ứng, mặt Cố Học Võ đen lại.

Lẽ nào ngủ say quá?

,

Ông đã trông nửa ngày nay để Cố Thừa Diệu ngủ, lẽ nào còn phải gọi anh dậy?

Cố Học Võ lúc này đã mang vẻ mặt u ám, cuối cùng trừng mắt nhìn bộ dạng say ngủ của Cố Thừa Diệu, ông lại sắp từ bỏ rồi.

Thôi miên cái quỷ gì, chỉ lệnh cái quỷ gì, đều cút hết đi.

Ông chịu đựng đủ rồi.

Hoa Hoàng Kỳ đã tới.

Cẩn thận kiểm tra cho Cố Thừa Diệu. Trong biểu cảm cung kính của ông mang theo mấy phần khó hiểu.

Anh Võ ngày hôm nay, hình như hơi bất thường.

“Chỉ là bị lạnh dẫn đến cảm mạo. Tố chất cơ thể của cậu ba tốt, không cần tiêm, uống chút thuốc sẽ tốt thôi.”

,

Hoa Hàng Kỳ mở thuốc ra, đặt mấy gói thuốc lên đầu giường: “Viên thuốc màu trắng một ngày ba lần, mỗi lần hai viên, gói con nhộng thì là mỗi lần một viên. Trước tiên gọi cậu ba dậy uống thuốc.”

Hoa Hàng Kỳ nói xong, lại chờ Cố Học Võ đứng dậy. Ông không cho rằng Cố Học Võ sẽ tự mình cho Cố Thừa Diệu uống thuốc.

“Cậu để thuốc ở đó đi.” Cố Học Võ lạnh mặt mở miệng: “Để tôi gọi nó dậy uống thuốc.”

“....” Hôm nay trờ đổ mưa đỏ sao? Hoa Hàng Kỳ thật sự rất muốn ló đầu ra ngoài xem thử sắc trời.

Nhưng ông không có lá gan đó, không nghĩ ngợi đã rời đi.

,

Ông vừa đi, để lại Cố Học Võ nhìn Cố Thừa Diệu hình như lại ngủ thiếp đo, đưa tay ra vỗ vai anh.

“Thừa Diệu, dậy uống thuốc đi.”

Không có động tĩnh.

Cố Học Võ lại gọi một lần nữa, Cố Thừa Diệu mơ mơ hồ hồ mơ mắt ra, anh không ngờ Cố Học Võ vẫn chưa đi, nhất thời ý thức chưa quay lại.

Miệng bị người ta nhét thuốc vào, cảm giác đắng chét khiến anh muốn nhổ ra ngoài.

Chiếc cốc tiện thể kề bên miệng anh, anh nuốt thuốc xuống, nhắm mắt lại định tiếp tục ngủ.

,

“Con trai. Ba yêu con.”

Nói lúc này, anh nửa tỉnh nửa mể, xem như là tỉnh táo chứ?

Nếu như còn không khôi phục. Ông sẽ phát điên mất.

Cơ thể Cố Thừa Diệu cứng lại một cái, anh quay mặt qua nhìn Cố Học Võ.

Cố Học Võ nhìn thấy dáng vẻ mờ mịt của anh, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo và u ám.

Sư phụ William chết tiệt kia, nhất định là gạt người rồi phải không

Chỉ lệnh giải trừ cái quái gì? Chỉ lệnh chó má.

,

Nhìn bộ dạng này của Cố Thừa Diệu, rõ ràng là không có một chút phản ứng nào. Ông nhất định phải đi lột da sư phụ William kia.

Ý thức Cố Thừa Diệu hỗn hộn trong mấy giây, anh không nghĩ ra bất kỳ chuyện gì.

Anh chỉ ngơ ngác nhìn Cố Học