Cố Thừa Diệu nôn xong, trong dạ dày đã thoải mái hơn. Vừa muốn ổn định lại thân thể của mình, lại bị người kia đẩy mạnh, cả người ngã về phía sau.

Nếu như bình thường, anh đã sớm đứng dậy.

Nhưng mà hôm nay thực sự anh đã uống quá nhiều, đầu óc vô cùng choáng váng, bước chân cũng lảo đảo.

Cả người không tự chủ ngã về phía sau, lùi về sau hai bước, đạp vào hành lang trên tường

“Đinh” một cái. Cái ót chạm mạnh vào vách tường cứng rắn.

Đau đớn làm cho anh mở to hai mắt lên. Lúc này đầu lại càng thêm choáng váng.

Cuối cùng cả người mềm nhũn, tê liệt ngã xuống

Abbott nhìn thân hình nhếch nhác của mình, cả người còn bị mùi chua khó ngửi quay quanh, người ưa sạch sẽ như anh thiếu chút nữa đã nổi điên

Không chút nghĩ ngợi đẩy cái tên đã nôn đầy người mình ra

Lại không nghĩ đến, đẩy cái người không lịch sự kia ra, cứ như vậy mà đụng vào tường, chẳng những vậy còn ngất đi.

Tiếng đập kia vang lên rất lớn, anh có chút chột dạ

Không phải dễ chết như vậy chứ?

Tiến lên vài bước, đưa tay thăm dò chopmũi của Cố Thừa Diệu, lúc phát hiện còn có hơi thở, anh liền thở phào nhẹ nhõm

Vừa định đỡ anh ta lên, lại thấy rõ người trước mắt là ai.

“Là anh ta?” Đây không phải là cái tên đã khi dễ Thiên Thiên trong cửa hàng thời trang sao?

Mặc dù sau đó Thiên Thiên đã nói với anh lần nữa, cô nói chuyện này là hiểu lầm, người đàn ông này không có làm gì cô hết.

Nhưng anh ta trói Thiên Thiên lại cả một buổi tối

Abbott híp mắt, trong mắt thoáng qua một chút tính toán

Xem ra đối phương đã uống không ít rượu, nhìn bộ quần áo rõ ràng đã hỏng không thể mặc được trên người mình, còn có một loại mùi hôi thối.

Hôm nay nếu như anh không đền đáp cho người đàn ông này, thì quá có lỗi với bản thân rồi

Nhìn xung quanh một chút, lúc này trên hành lang không có người nào, tất cả mọi người đều ở trong phòng tìm vui.

Anh đưa tay ra kéo Cố Thừa Diệu, phát hiện đối phương rất nặng

“Không trách được người ta nói say như heo chết, câu này quá đúng với anh”

Abbott kéo đối phương đi ra ngoài.

Lại tình lình chạm mặt Diêu Hữu Thiên mới vừa vào toilet trang điểm lại.

“Anh hai?”

Diêu Hữu Thiên vừa mới nhìn thấy bóng dáng của Abbott, còn tưởng mình nhìn lầm

“Anh ở chỗ này làm cái gì?”

Ab¬bott sửng sốt một chút, ho nhẹ một tiếng, cả người không chút dấu vết che ở trước mặt Cố Thừa Diệu: “Không có gì. Không có gì.”

Ánh mắt nghi ngờ của Diêu Hữu Thiên rơi vào Cố Thừa Diệu đang ở bên cạnh Abbott. Bởi vì Cố Thừa Diệu uống rượu say, lại hôn mê, cúi thấp đầu, nhất thời Diêu Hữu Thiên không nhìn ra là ai, chỉ thấy một đỉnh đầu màu đen.

“Bạn của anh hả?”

“Đúng vậy. Bạn của anh.” Abbott gật đầu, vẻ mặt vô tội nhìn quần áo của mình một cái: “Em cũng thấy đó, anh ta uống say. Anh…đang muốn đưa anh ta về nhà.”

“Có cần em giúp một tay không?” Diêu Hữu Thiên nhìn bộ dạng nhếch nhác của anh mình, vươn tay định giúp đỡ. Cũng lúc này cô liếc mắt nhìn thấy gò má của Cố Thừa Diệu

“A?” Cô có chút kinh ngạc cúi đầu nhìn, lúc này mới nhận ra người đàn ông trước mắt là ai

“Anh hai, anh biết anh ta?”

“A. Không biết.” Abbott nhanh chóng lắc đầu: “Anh thấy anh ta say, thật sự chỉ muốn đưa anh ta về nhà mà thôi.”

“Anh hai…”

Diêu Hữu Thiên thấy rõ ràng Cố Thừa Diệu đã mất đi ý thức, lại nhìn ánh mắt tràn trề trò đùa quái đản của anh hai mình, cô hoài nghi..

“Anh nói thật.” Abbott chỉ thiếu không có giơ ba ngón tay lên thề: “Thật sự anh chỉ muốn đưa anh ta về nhà..”

Diêu Hữu Thiên nhíu mày, gọi ra tên đầy đủ của Abbott.