*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Xem dáng vẻ, ốm thật sự nặng.

Đáng đời. Ai bảo hôm qua anh không ngủ trên giường? Ngược lại muốn đi ngủ ở sofa?

Nhỏ giọng lầm bầm một câu, nhưng vẻ đau lòng trong mắt làm thế nào cũng không che giấu được.

Đưa tay, vòng ngang eo Cố Thừa Diệu. Mặt cọ lên lồng ngực anh.

Anh đã khôi phục trí nhớ rồi, anh lại trở nên bình thường rồi.

,

Thật ra trong lòng không phải không có nghĩ lại mà sợ, cũng không phải không có thấp thỏm.

Nếu như Cố Thừa Diệu thật sự bị thôi miên mãi, khăng khăng không chịu ở bên cô.

Thật ra cũng không thể chắc chắn, mình có thật sự có thể kiên trì đợi anh hay không.

Nếu như từ nay về sau anh thật sự quên mất mình, nếu như thật sự muốn cô tiếp tục đuổi theo phía sau anh giống như trước đây, giải thích hết lần này đến lần khác, đánh thức tình yêu của anh đối với mình.

Có lẽ cô sẽ thật sự ra đi cũng không chừng.

Bây giờ thì không cần nữa, anh đã về rồi, như vậy thật tốt.

..................................................................

Lúc Cố Thừa Diệu mở mắt ra lần nữa, cảm giác cơ thể đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Sức khỏe của anh vốn tốt, lại đã uống thuốc, rất nhanh đã khỏi cảm.

Lúc dậy, Diêu Hữu Thiên đã không còn ở trong phòng nữa. Nhìn thời gian, mới là bảy rưỡi sáng.

Tại sao cô dậy sớm như vậy?

Có chút bất mãn Diêu Hữu Thiên vứt bỏ anh, Cố Thừa Diệu rửa mặt xong bằng tốc độ nhanh nhất, thay quần áo, đi tìm Diêu Hữu Thiên.

Cố Thừa Diệu không nhìn thấy Diêu Hữu Thiên trong phòng ăn, nhưng trước tiên đã nhìn thấy Cố Học Võ ngồi ở phòng ăn cùng ăn sáng với Kiều Tâm Uyển.

“Ba. Mẹ. Chào buổi sáng.”

,

“Thừa Diệu.”

Kiều Tâm Uyển đột nhiên nhìn thấy con trai như vậy, vẫn rất kích động.

Bà vẫn luôn lo lắng con trai không thể khôi phục bình thường.

Vốn dĩ hôm qua đã muốn đi xem thử, nhưng sắc mặt của Cố Học Võ quá tệ, có một dạo bà cho rằng chỉ lệnh thôi miên là gạt người.

Tức giận Cố Học Võ hơn nửa ngày, mãi đến khi Cố Học Võ nói thôi miên đã được giải trừ rồi.

Bà không tin, nhất định muốn đi xem, nhưng sắc mặt Cố Học Võ thật sự khó coi.

,

Bà không cần suy nghĩ cũng biết, ông già này nhiều năm không quan tâm con trai, nất ngờ hôm nay đột nhiên phải làm như vậy.

Không biết ông buồn bực đến mức nào đây,

Thất ra muốn đùa ông một chút, sợ Cố Học Võ bật lại, đành phải thôi.

Bây giờ nhìn thấy con trai khỏe mạnh đứng ở trước mặt bà, cùng lúc bà thở phào nhẹ nhóm trong lòng, lại có chút tự trách.

Mấy năm nay, bà một lòng dốc sức vào công việc, ngoài công việc ra thì chính là chồng xếp đầu tiên. Sau đó con gái thứ hai.

,

Đối với đứa con trai này, thật sự là lơ là chăm sóc.

“Thừa Diệu.” May mắn là con trai không sa đọa, cũng không ghi hận bọn họ, nếu không bà thật sự buồn bã hơn: “Con khỏe rồi. Con thật sự khỏe rồi.”

“Vâng. Con khỏe rồi.” Cố Thừa Diệu gật đầu, nhìn Kiều Tâm Uyển đi qua ôm anh một cái.

Trong lòng cũng có chút chua xót: “Mẹ, con thật sự không sao.”

“Con đó.” Cho dù anh đã không sao Kiều Tâm Uyển cũng phải nói: “Đứa trẻ này, lần sau không cho phép như vậy nữa, mẹ đã nói con ra ngoài phải mang theo người đi? Con lại không chịu. Nếu không tại sao gặp phải chuyện như thế?”

,

“Được rồi. Mẹ, ai mà ngờ được chứ.” Cố Thừa Diệu xua tay, anh ghét nhất là có người đi theo mình, giống như bị giám sát vậy.

Ánh mắt quét trong phòng ăn một vòng. Cuối cùng trở lại người Kiều Tâm Uyển.

“Mẹ. Thiên Thiên đâu?”

“Á.” Kiều Tâm Uyển vừa mới muốn nói chuyện, người đã bị Cố Học Võ kéo ra.

Ông lạnh mặt, nhìn vợ và con trai ôm nhau đã nửa ngày. Nhịn đến bây giờ mới động tay, thật sự làm khó ông rồi.

“Ba.” Lúc này Cố Thừa Diệu mới nhìn về phía Cố Học Võ, trên mặt có chút ngượng ngùng: “Chuyện lần này, cảm ơn ba.”

Mặc dù ngày hôm qua đã nói, nhưng hôm nay vẫn cảm ơn rất trịnh trọng.

Vẻ mặt Cố Học Võ không thay đổi, nhưng trong mặt lại lóe lên chút mất tự nhiên: “Nói nhảm nhiều thế? Mau đi ăn cơm.”

,

Biết quan hệ với ba không phải ngày một ngày hai là có thể tốt lên được. Cố Thừa Diệu cũng không để ý, chỉ là trong phòng khách ngoài ba người bọn họ ra thì không còn ai khác.

“Mẹ. Thiên Thiên đâu?” Cố Thừa Diệu lại hỏi một lần nữa. Kiều Tâm Uyển đưa tay nhún vai: “Thiên Thiên về nhà mẹ đẻ rồi.”

“Về, về nhà mẹ đẻ?” Không phải chứ?

“Đúng vậy. Hôm nay là chủ nhật, con bé lại không đi làm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Con bé nói đã rất lâu rồi không gặp ba mẹ nó, dẫn theo Phàm Phàm quay về thăm ba mẹ nó rồi.”

“Mẹ.” Cố Thừa Diệu gấp gáp: “Mẹ, tại sao mẹ không ngăn cô ấy chứ?”

“Chuyện này, chân mọc trên người nó, nó muốn đi đâu thì đi đó, mẹ ngăn thế nào được?” Lúc Kiều Tâm Uyển nói lời này, trong