*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Diêu Hữu Thiên oán hận tặng cho Cố Thừa Diệu một ánh mắt lạnh như băng.

Thật đáng ghét, nếu không phải anh không chịu tránh, cần gì mang theo một vết thương rõ rệt như vậy cho người ta nhìn?

Cô biết mình đang giận chó đánh mèo, nhưng trong lòng đang khó chịu.

Người này, đã làm sai, không nhận lỗi, không nói chuyện rõ ràng với cô.

Chỉ biết túm lấy cô làm làm làm.

Xước mặt cũng đáng đời.

,

Trong lòng nghĩ như vậy, vẻ xấu hổ trên mặt càng đậm.

Muốn giải thích cũng không biết phải giải thich thế nào. Vì sao vừa rồi cô không xử lý vết thương cho anh một chút chứ?

Cố Thừa Diệu nhìn không thuận mắt, đưa tay ra kéo cô ra sau lưng mình, trừng mắt với Cố Tĩnh Đình với vẻ chẳng để tâm.

“Nhìn gì thế?” Cố Thừa Diệu quay đầu đi, không cho mọi người nhìn thấy mặt mình: “Bị mèo cào một cái, chị hô to gọi nhỏ làm gì?”

Giọng nói của anh thản nhiên, rõ ràng chính là muốn ra sức che giấu chuyện này.

Chỉ là ——

,

Mèo?

Đó là móng vuốt mèo? Rõ ràng là móng tay người.

Cố Tĩnh Đình nhìn em trai, lại nhìn Diêu Hữu Thiên. Cuối cùng vỗ vai Diêu Hữu Thiên.

“Đúng là một con mèo to đấy.”

Cô cố ý kéo dài âm cuối, mặc dù không nói rõ ý tứ tromg lại, nhưng đủ để khiến những người khác có mặt ở đó đều lộ ra nụ cười sáng tỏ.

,

Ầm, lần này mặt Diêu Hữu Thiên đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn. Gần như sắp nhỏ ra máu.

“Chị, chị có thôi đi không?” Cố Thừa Diệu không nhìn nổi: “Rảnh rỗi thế? Không về nước Mỹ chăm chồng con sao? Không phải cháu gái vẫn còn nhỏ sao? Chị chạy qua chạy lại như thế thật sự ổn sao?”

“Chậc chậc, chị nói thằng nhóc nhà em có lương tâm không vậy?” Cố Tĩnh Đình chỉ thiếu nước không học Tôn Ngộ Không véo tai Cố Thừa Diệu: “Nói thế nào chị cũng là vì chuyện của em, mới chạy về đấy. Em đang có thái độ gì vậy?”

“Chính là thái độ đó đấy.” Chèn ép anh thì thôi bỏ qua, chèn ép vợ anh thì tuyệt đối không được: “Không nhìn được thì chị đừng nhìn. Quay về nước Mỹ, bảo đảm chị không nhìn thấy.”

“Thằng nhóc thối.” Cố Tĩnh Đình cãi nhau với anh: “Chị nói cho em biết, chị vẫn sẽ chưa về, chị muốn ở lại đây, ngày ngày qua lại trước mặt em. Em không phục, thì tới đánh chị đi.”

,

“Chị ——” Lúc Cố Thừa Diệu muốn nói gì đó, Cố Dịch Phàm đã xông qua, ôm lấy Cố Thừa Diệu: “Có mèo sao? Ở đây có mèo sao? Là mèo gì vậy? Có màu gì? To hay nhỏ?”

Lúc ở nước Anh, có một người hàng xóm nuôi một con mèo. Cực kỳ đáng yêu.

Cố Dịch Phàm rất thích, có điều bé không chỉ là tim mạch không tốt, chức năng của phổi cũng không tính là mạnh. Mẫn cảm với da lông của động vật.

Vậy nên đều chỉ có thể nhìn, không thể sờ chó con mèo con.

Có điều điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng yêu thích của bé.

“......” Diêu Hữu Thiên cảm thấy đỉnh đầu có một đám quạ đen bay qua.

Nhất là lúc đối diện với ánh mắt cười như không cười của Kiều Tâm Uyển, cô càng hận không có được một cái lỗ để có thể chui vào.

,

“Phàm Phàm thích mèo sao?” Cố Thừa Diệu ngồi xổm xuống, mặc dù có lúc không thích tiểu