*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Lúc Tiểu Mã nói những điều này, cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Thừa Diệu. Chỉ sợ anh sẽ mất hứng hoặc là có những cảm xúc khác.

Mặt Cố Thừa Diệu không thay đổi, không nhìn ra lúc này đang nghĩ gì. Tiểu Mã đành phải tiếp tục.

“Cô ấy cố ý nhìn một cái, người phụ nữ đó chính là cô Bạch - Bạch Yên Nhiên.” Ban đầu thư ký Lý vẫn không nhận ra. Bởi vì so với năm năm trước, Bạch Yên Nhiên vẫn có chút thay đổi.

Sau đó mới nhận ra.

Trên thực tế nếu như không phải là người đi theo Cố Thừa Diệu, đều sẽ không nhận ra Bạch Yên Nhiên.

Dù sao bốn năm nay, mọi mọi người đều biết người phụ nữ cậu ba nhà họ Cố nhớ mãi không quên, chính là người vợ kết tóc của anh.

,

Nhưng cậu ta tính một hướng, thư ký Lý lại tính một hướng khác.

Bọn họ đều đã theo Cố Thừa Diệu nhiều năm rồi.

Cũng đều biết năm năm trước, tình cảm của cậu ba và Bạch Yên Nhiên có thể gọi là tốt.

“Cậu ba.” Vẻ mặt Tiểu Mã tiếp tục rối rắm: “Thư ký Lý cô ấy còn nói, nhìn cô Bạch hình như không ổn lắm –“

,

Cậu cũng không biết nói với Cố Thừa Diệu những điều này có tốt không.

Có điều chuyện thế này, tốt nhất vẫn là biết một chút.

Hiện giờ Cố thị đã rất có tiếng. Bao nhiêu người nhìn chằm chằm.

Nếu như thật sự có người của phe đối lập gây khó dễ từ bên trong. Mượn bộ dạng hiện giờ của Bạch Yên Nhiên viết báo, chỉ sợ đối với Cố thị, và cả đối với danh dự của Cố Thừa Diệu đều không tốt lắm.

Từ đầu đến cuối Cố Thừa Diệu đều không nói một lời.

Anh nghĩ đến những suy nghĩ của mình sáng sớm hôm nay.

Không ngờ, Bạch Yên Nhiên đã lập tức xuất hiện. Hơn nữa còn ở bệnh viện?

Tại sao cô ta lại đến bệnh viện?

,

Thôi miên. Thôi miên đáng chết đó.

Tại sao Bạch Yên Nhiên lại thôi miên cả bản thân?

Rốt cuộc cô ta muốn thế nào?

Anh nghi ngờ rằng cô ta cố ý, biến mình thành bộ dạng quái quỷ đó, sau đó xem anh sẽ làm thế nào?

Cố Thừa Diệu có chút tức giận, lo lắng trong lòng làm thế nào cũng không có cách giải trừ.

Tiểu Mã cẩn thận nhìn trộm sắc mặt của anh, không chắc chắn mình có phải làm sai rồi không.

“Cậu ba, tôi, tôi chính là lo lắng cô ấy ngày ngày cứ đi khắp nơi tìm anh như vậy, ngộ nhỡ lọt vào mắt người có mưu đồ, sẽ không có lợi lắm cho anh.”

,

Hiện giờ nhà họ Cố có địa vị gì. Người có hợp tác trên thương trường, và cả kẻ địch cũng không ít.

Mà Bạch Yên Nhiên, lại là một sự tồn tại rất đặc biệt.

Cậu sợ mình đã xen vào việc của người khác, trong mắt có mấy phần thấp thỏm: “Cậu ba? Anh xem chuyện này, có cần tôi đi xử lý một chút không? Hay là ——“

“Không sao. Tôi sẽ giải quyết tốt.” Cố Thừa Diệu khoát tay áo, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh: “Cô ấy đang ở bệnh viện nào?”

“Bệnh viện số 5.” Tiểu Mã nói rất nhẹ: “Bệnh viện đó gần nhà thư ký Lý nhất.”

Cho nên mới gặp phải.

,

Cố Thừa Diệu gật đầu tỏ ý đã biết. Anh biết bệnh viện số 5, cách nơi anh từng ở cũng rất gần.

Nghĩ đến là vì Bạch Yên Nhiên tìm anh ở gần đó, cho nên bị người ta xem thành bị bệnh thần kinh tống vào bệnh viện.

Cố Thừa Diệu xua tay, ra hiệu cho Tiểu Mã ra ngoài.

Anh một tay chống cằm mình, nghĩ đến tất cả những chuyện liên quan đến Bạch Yên Nhiên.

Những nghi vấn nghĩ đến trước đó lại trào lên trong lòng, anh suy nghĩ một chút. Đột nhiên đứng dậy.

“Tôi đi ra ngoài một lát.”

,

Cố Thừa Diệu không đến bệnh viện số 5, mà là đến chi nhánh Bắc Đô của công ty AOS trước.

Lúc anh đến, Diêu Hữu Thiên vẫn đang họp.

Công ty chi nhánh của AOS, trang trí lắp đặt thật sự không tệ.

Trong phòng làm việc ngăn cách bởi thủy tin công nghiệp, anh nhìn thấy Diêu Hữu Thiên đang họp với mấy cấp dưới.

Không nghe được bọn họ đang nói gì, có điều biểu cảm trên mặt Diêu Hữu Thiên, lại rất hấp dẫn anh.

,

Nghiêm túc, bình tĩnh, lý trí.

Lúc người khác mở miệng, cô đều nghe rất nghiêm túc, bút trên tay còn thỉnh thoảng viết gì đó.

Đến lượt cô phát biểu, ánh mắt cô sẽ trở nên vô cùng tự tin.

Khí thế đó, hoàn toàn có thể khiến cấp dưới của cô tín phục.

Nhìn ra được, bốn năm nay cô cũng rất nỗ lực.

Có điều, cô vẫn luôn rất nỗ lực. Cho dù là bốn năm trước hay là bốn năm sau.

,

Cố Thừa Diệu biết rõ điểm này.

Hai tay khoanh trước ngực, sự đắc ý trong lòng làm thế nào cũng không che giấu được.

Người phụ nữ này, là của anh.

Vợ của anh, người yêu của anh, cũng là tất cả của anh.

Hội nghị vẫn đang tiếp tục, không biết ai đã nói một câu gì đó, khiến cho Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với Cố Thừa Diệu.

Cô ngây ra một lát, trong mắt ngoài lóe lên chút bất ngờ, còn có mấy phần vui sướng bất ngờ.

,

5 phút sau, Diêu Hữu Thiên đi ra khỏi phòng họp.

Ánh mắt của mấy