*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

“Người tôi yêu là Thiên Thiên, tôi không thể ở bên cạnh cô, cho dù nhà chúng tôi đã nợ cô điều gì, những chuyện cô làm với tôi, đã đủ rồi. Cô có nghe thấy không?”

Ánh mắt của anh, lạnh lùng mà sắc bén.

Lời nói của anh, tuyệt tình mà xa cách.

Anh đã quyết định, phải phân định rõ ràng Bạch Yên Nhiên ra khỏi cuộc sống của mình.

Hôm nay, chính là kết thúc.

Anh không muốn để cô ta liên tục đi qua đi lại trước mặt mình, không muốn để sự tồn tại của cô ta uy hiếp đến Diêu Hữu Thiên một phần một chút nào.

,

Nói anh tuyệt tình cũng được, nói anh vô tâm cũng không sao. Dù sao bây giờ anh cũng chỉ có dự định này.

Nói thật, anh không hề nợ Bạch Yên Nhiên.

Người anh nợ là Diêu Hữu Thiên..

Nợ cô một cái, nợ cô tình cảm mà cả đời này cũng không trả hết.

Và còn nợ cô tình cảm muốn bên nhau cả đời.

“Nếu như cô không muốn, nếu như cô còn muốn báo thù, vậy thì, cứ quang minh chính đại mà nhắm vào tôi đi. Thế nhưng, tôi sẽ không cho phép, cô làm tổn thương Thiên Thiên dù chỉ một chút.”

,

“Bạch Yên Nhiên. Cô hiểu chưa?”

Lời của anh, nói hơi nặng lời.

Nhưng nếu như không nói như vậy, Bạch Yên Nhiên tiếp tục giữ nguyên ảo tưởng với anh.

Thậm chí lần sau lại thôi miên một lần nữa, cho rằng làm vậy là có thể có được trái tim của anh. Vậy thì anh thật sự sẽ phát điên.

Bạch Yên Nhiên vẫn đứng bất động, ánh mắt cô vẫn luôn ghim chặt vào đôi tay mười ngón giao nhau của Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu.

Lời Cố Thừa Diệu nói, cô ta đã nghe thấy, nhưng làm thế nào cũng không chịu tiếp nhận vào lòng.

,

Cố Thừa Diệu nói cái gì?

Anh nói anh chưa từng yêu cô ta?

Làm sao có thể? Rõ ràng anh nói anh yêu cô ta nhất mà?

“Anh, anh không yêu em?”

“Đúng, tôi không yêu cô.” Đã không yêu nữa. Cố Thừa Diệu gật đầu. Biểu cảm là vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.

,

Bạch Yên Nhiên đứng ở đó, loạng choạng sắp ngã.

Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Bộ dạng đó, khiến cho ngay cả người cũng là phụ nữ như Diêu Hữu Thiên, cũng cảm thấy có phần không nhìn nổi.

“Thừa Diệu ——” Anh không cần tuyệt tình như vậy chứ?

Mặc dù cô không thích anh và Bạch Yên Nhiên lôi kéo nhau. Nhưng anh phủ nhận toàn bộ tình cảm trong quá khứ như vậy, có phải quá tuyệt tình rồi không?

Không phải Cố Thừa Diệu chưa từng đối xử hung dữ với cô, chính là lúc vừa mới kết hôn.

,

Cô cũng đã từng nhìn thấy sự tàn nhẫn của anh.

Nhưng bây giờ hai người yêu nhau, lại ở cùng nhau lâu như vậy rồi. Cô thật sự đã quên mất, sự tàn nhẫn từ trong xương của Cố Thừa Diệu.

Đột nhiên nhìn thấy, cô vẫn có chút không quen.

Cố Thừa Diệu biết anh đã dọa Diêu Hữu Thiên, nhưng lại không định bỏ qua cho Bạch Yên Nhiên như vậy.

Anh gần như không có cách nào tưởng tượng. Nếu như anh tiếp tục bị thôi miên, sau đó bỏ lỡ Diêu Hữu Thiên, cuộc đời anh sẽ như thế nào?

Bề ngoài thì ở cùng với Bạch Yên Nhiên. Nhưng trong lòng lại luôn cảm thấy trống rỗng.

Sau đó thì sao? Dưới tình huống chẳng hay biết gì, cả đời xấu hổ với mẹ con Diêu Hữu Thiên?

,

Suy nghĩ một chút đã thấy sợ, thì làm sao lại tiếp tục cho Bạch Yên Nhiên cơ hội làm hại mình?

Bạch Yên Nhiên sắp khóc rồi. Nước mắt đã đọng ở khóe mắt, gần như giây tiếp theo sẽ rơi xuống.

Cô ta khẽ cắn cánh môi của mình, trong đôi mắt nhìn về phía Cố Thừa Diệu tràn ngập tuyệt vọng, đau khổ, và có cả cảm xúc thương tâm.

“Anh, vì sao anh phải nói như vậy?” Cô tiến lên hai bước, muốn nắm tay Cố Thừa Diệu nhưng lại không dám.

Huống hồ Cố Thừa Diệu cũng sẽ không để cô ta nắm.

“Đây là sự thật.”

,

Anh từng cho rằng mình yêu Bạch Yên Nhiên. Bọn họ cũng từng có một khoảng thời gian rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

Nhưng bây giờ anh mới biết, những vui vẻ hạnh phúc đó đều là do anh cho là vậy.

Ngay từ đầu cô ta đã có mục đích.