Cố Thừa Diệu bình thản ngước nhìn Diêu Hữu Thiên, cảm giác cô chào mình giống như là một chuyện không thể tưởng tưởng nổi vậy.

Trên mặt Diêu Hữu Thiên phớt hồng, muốn châm chọc anh vài câu, nhưng lại nhớ đến sự quan tâm khó hiểu của đêm qua.

Gật đầu lần nữa nói: “ Chào buổi sáng.”

Cố Thừa Diệu không đáp lại mà đưa tờ báo trong tay đẩy đến trước mặt Diêu Hữu Thiên.

Trang nhất trên tờ báo ngày hôm nay chính là tin tức xảy ra tại công trường vào ngày hôm qua, câu chữ còn ám chỉ nhà họ Cố giám sát không chặt chẽ.

Cố Thừa Diêu bưng ly café lên nhấp một ngụm, lạnh nhạt nói: “ Cổ phiếu của Cố Thị trước khi đóng phiên ngày hôm qua đã rớt giá 2%. Cô có thời hạn một ngày để bù lại tổn thất quay về như lúc ban đầu.”

Diêu Hữu Thiên ngó tờ báo một cái, lại nhìn về Cố Thừa Diệu.

“ Hôm qua không phải anh nói Tiểu Mã ép tin tức xuống sao?”

Tại sao vẫn còn đăng tin liên quan đến việc ngày hôm qua?

“ Tôi chỉ nói cậu ta đè những tin tức gây bất lợi cho Cố Thị xuống chứ không có nghĩa là sẽ không có phóng viên thích bới móc. Vì lượng tiêu thụ của tờ báo mà nói vài lời sai sự thật.”

Chân tướng sự việc là gì, vẫn còn chưa điều tra rõ ràng đã có tin tức ầm ĩ như vậy.

Cố Thừa Diệu chớp mắt, việc này đằng sau không phải là có người giật dây chứ?

Nhưng vừa nghĩ đến điều này thì điện thoại đột nhiên vang lên, là Tiểu Mã gọi.

Cúp điện thoại, sắc mặt của Cố Thừa Diệu thâm trầm lên nhiều, ngước đôi mắt lạnh lẽo liếc qua Diêu Hữu Thiên.

“ Người của cục quản lý chất lượng tìm đến, yêu cầu chúng ta phối hợp điều tra, còn bắt công trường phải tạm ngừng thi công.”

Trước khi điều tra rõ sự việc, không được thi công, đây mới là tổn thất.

Cố Thừa Diệu không nói nhiều, thái độ bình tĩnh, không nhìn ra được lúc này anh đang tức giận hay có ý gì khác.

Tại sao lại như vậy?

Sự việc ngày hôm qua cũng coi là nhỏ, người của cục quản lý chất lượng tại sao lại nhúng tay vào chứ?

Diêu Hữu Thiên lấy làm khó hiểu, nhất thời không nghĩ được ra điểm mấu chốt của sự việc.

Cô im lặng, Cố Thừa Diệu lại vẫn giữ bộ dạng thoải mái tùy ý lúc đầu, xử lý bưa sáng trước mặt: “ Còn một ngày, Diêu Hữu Thiên, tôi đợi cô giải quyết vấn đề.”

Ánh mắt kiêu ngạo của anh giống như không quan tâm.

Diêu Hữu Thiên không hề tức giận, mà là thở phào nhẹ nhõm.

May quá, Cố Thừa Diệu bình thường trở lại rồi. Con người của đêm hôm qua chắc là bị ma nhập.

…………………………………………………………

Diêu Hữu Thiên không vội mở họp báo, ăn sáng xong, việc đầu tiên là cô chạy đến bệnh viện.

Cảm tạ trời đất, người bị thương nặng ngày hôm qua đã tỉnh lại từ đêm hôm trước. Sau khi nghỉ ngơi một đêm trạng thái tinh thần cũng tỉnh táo, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.

Trong phòng bệnh, ngoài người bị thương là Trần Lai Tài còn có người nhà của anh ta, chính là người phụ nữ trung niên mập mạp ấy, cũng ngồi bên cạnh.

Nhìn thấy Diêu Hữu Thiên, sắc mặt cô ta không được tốt. Cũng đúng thôi, xảy ra chuyện như vậy thì sắc mặt của ai cũng không thể tốt được.

“ Xin chào.” Diêu Hữu Thiên thấy trên mặt đối phương băng đầy gạc trắng, trên chân còn bó bột.

Trong lòng hiểu đượctậm trạng lúc này của đối phương, nhưng có những chuyện cô không thể không nói.

“ Trần Lai Tài, nguyên nhân của sự cố ngày hôm qua, chúng tôi đã điều tra rõ ràng, cũng đã nhờ người khác làm chứng.”

Khi Diêu Hữu Thiên nói chuyện, không quên quan sát thái độ của Trần Lai Tài.

Trong ánh mắt của anh ta xẹt qua nét sợ hãi.

Lấy howidaif, Diêu Hữu Thiên biết những điều mình cần phải nói tiếp theo đây sẽ khiến đối phương càng sợ hãi: “ Tại hiện trường ngày hôm qua chúng tôi tìm thấy một số đầu lọc thuốc lá, chúng tôi đã nhờ người đưa đi xét nghiệm, trên đầu lọc thuốc tìm ra vân tay và nước bọt của anh và hai người còn lại. Điều này chứng minh được rằng hôm qua các anh có mặt tại công trường.”

Gương mặt của Trần Lai Tài xanh mét, Diêu Hữu Thiên không đổi sắc mặt nói tiếp: “ Căn cứ vào thỏa thuận sử dụng người lao động cộng thêm hợp đồng đã ký giữa anh và Cố Thị. Hút thuốc trong công trường đồng thời không đội mũ bảo hộ đều là vi phạm quy định. Anh biết rõ nhưng vẫn phạm lỗi. Bây giờ Cố Thị có thể truy cứu trách nhiệm của anh. Ngoại trừ việc chấm dứt hợp đồng còn có thể yêu cầu anh bồi thường thiệt hại của Cố Thị.

“ Cô nói cái chó gì vậy?” Vợ của Trần Lai Tài nhảy đổng lên trước: “ Người đàn ông nhà tôi bị thương trong lúc làm việc. Bây giờ các cô không đền tiền lại còn bắt chồng tôi đền tiền cho các cô? Còn có pháp luật, có đạo lý không chứ?”

Diêu Hữu Thiên không quan tâm đến sự chỉ trích của vợ anh ta, chỉ nhìn vào Trần Lai Tài: “ Trần Lai Tài, tôi không đùa với anh, tôi đang rất nghiêm túc nói về sự việc này.”

“ Cút, cô cút đi cho tôi.” Vợ của Trần Lai Tài nổi giận, đưa tay định đẩy Diêu Hữu Thiên ra ngoài: “ Tôi sẽ đi kiện công ty các cô, công ty các cô đàn áp công nhân lao động. Các cô sẽ gặp quả báo.”

Diêu Hữu Thiên ngược lại vô cùng bình tĩnh nhìn đối diện với Trần Lai Tài: “ Anh làm việc như thế nào, anh làm những gì tại công trường, công ty chúng tôi nắm rõ mười mươi.”

“ ………” Im lặng, Trần Lai Tài bị thương, cắc mặt không được tốt thì lúc này lại càng xám ngoét: “ Tôi, tôi không có tiền để đền.”

“ Cô cút đi. Chúng tôi sẽ không đền tiền đâu.” Vợ của TRần Lai Tài tức giận, không ngừng đẩy Diêu Hữu Thiên đi.

Diêu Hữu Thiên không muốn tranh cãi với cô ta, lạnh nhạt nói một câu: “ Công ty chúng tôi có thể không truy cứu trách nhiệm của anh, cũng không cần anh đền bù thiệt hại.”

Câu này vừa nói ra, vợ của Trần Lai Tài lập tức im lặng.

Diêu Hữu Thiên sửa lại quần áo của mình, bước lại trước giường bệnh lần nữa: “ Trần Lai Tài, chúng tôi không cần anh đền tiền, tiền thuốc men của anh còn có tiền nghỉ bệnh chúng tôi vẫn chi trả. Nhưng lát nữa chúng tôi sẽ mở họp báo công bố tin tức. Chúng tôi sẽ phản ánh chân thực tình hình này, chúng tôi cần lời khai của anh.”

“ Chúng tôi sẽ không làm chứng đâu.” Vợ của Trần Lai Tài xoay người nhìn vào chồng mình: “ Ba nó à, ông không được làm chứng đâu đấy. Nếu ông thừa nhận, bọn họ chắc chắn sẽ bắt ông đền tiền.”

“ Tôi có thể bảo đảm với anh, chỉ cần anh có thể chứng minh sự cố ngày hôm qua không liên quan đến công ty, tôi nhất định không bắt các anh đền tiền.” Diêu Hữu Thiên còn nói thêm: “ Không những không bắt các anh đền tiền, tôi còn bảo đảm đợi anh khỏe lại, có thể tiếp tục quay lại làm việc.”

Mắt Trần Lai Tài lóe sáng, chân của anh phải nghỉ rất lâu, phúc lợi của Cố Thị lại nhiều, tiền công cao hơn hẳn những nơi khác.

“ Ai mà biết được cô nói thật hay không?” Vợ của Trần Lai Tài có chút động lòng.

Tiền trong nhà đều là chồng cô kiếm về, nếu là Cố Thị.

“ Tôi là người chịu trách nhiệm việc này, cũng là con gái của Diêu Đại Phát tập đoàn Chính Phát. Mà nay mặc dù Cố Thị mới đến thành phố Y, nhưng cũng là một công ty lâu đời của Bắc Đô. Việc làm ăn của chúng tôi trước giờ đều là nhất ngôn cửu đỉnh, tôi đảm bảo những lời tôi nói đều là thật, nếu anh không tin chúng ta có thể lập một bản hợp đồng.”

Diêu Hữu Thiên đưa ra sự đảm bảo của chính mình: “ Các anh có thể yên tâm, công ty chúng tôi tuyệt đối giữ đúng lời hứa.”

Trần Lai Tài cuối cùng cũng gật đầu: “ Tôi, tôi đồng ý.”

“ Ba nó…” Vợ anh ta hét lên. Trần Lai Tài lại trợn mắt với cô ta: “ Cô im miệng.”

Hét với vợ mình xong, trên mặt của Trần Lai Tài có chút xấu hổ nhìn vào Diêu Hữu Thiên: “ Chuyện chân tôi bị thương, sau này tôi quay lại làm việc….”

“ Tôi có thể sắp xếp anh làm bảo vệ công trình, không quá nặng nhọc, lại có thể tĩnh dưỡng.”

“ Cảm ơn, cảm ơn.” Trần Lai Tài thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt vợ anh ta cũng dần tốt lên. Cho dù như thế nào đi nữa chuyện này cũng được giải quyết ổn thỏa rồi.

Diêu Hữu Thiên biết được rằng Trần Lai Tài này là khó thuyết phục nhất, xử lý anh ta xong thì hai người kia cũng dễ dàng hơn nhiều.

Việc tiếp theo thì đơn giản hơn hẳn.

Diêu Hữu Thiên đưa chứng cư cho cục quản lý chất lượng kiểm tra, cũng lấy được sự xác nhận của mấy người công nhân.

Cùng lúc dó, cô tuyên bố tổ chức họp báo.

Hpj báo mượn phòng hội nghị của bệnh viện, như vậy cách những người bị thương gần hơn, cũng tiện cho đám phóng viên đi tìm sự thật mà họ muốn.

Đưa hết những chứng cứ mà mình có được ra trước, Diêu Hữu Thieennhinf vào phóng viên dưới sân khấu, thái độ vô cùng tự tin.

“ Cmr ơn mọi người đã đến đây, cũng cảm ơn sự quan tâm của mọi người với khu nghĩ dưỡng của chúng tôi.”

“ Hôm nay mời mọi người dến là để nói rõ sự việc ngày hôm qua.”

Diêu Hữu Thiên công bố chứng cứ, lại đem kết quả điều tra của Hoàng Thượng còn có ảnh chụp hiện trường cùng với lời khai của những người công nhân ra trước giới truyền thông.

“ Ba người công nhân bị tai nạn ngày hôm qua, vi phạm quy định chung của công ty, hút thuốc trong công trường, thậm chí không đội mũ bảo hộ. Công ty chúng tôi có thể truy cứu trách nhiệm của họ theo pháp luật.”

Diêu Hữu Thiên nhìn về phía phóng viên đang đơ lưỡi bên dưới sân khấu, chuyển đổi nội dung: “ Có điều, xét về khía cạnh tình người cộng thêm quan điểm kinh doanh từ trước đến nay của chúng tôi. Công ty chúng tôi quyết định, bỏ qua sự truy cứu trách nhiệm của những người công nhân đó. Đồng thời những chi phí thuốc men, nghỉ dưỡng sức chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm chi trả, thêm vào đó sau khi họ bình phục, chấp nhận họ quay lại công ty tiếp tục cống hiến sức mình.”

“ Cảm ơn mọi người.”

Cuộc họp báo rất ngắn gọn, lời muốn nói cũng chỉ có vài câu, nhưng đều nói rõ trọng tâm.

Đám phóng viên cũng không tìm được chuyện xấu gì để nói.

Một vụ sự cố, cứ như vậy mà bị ép xuống.

…………………………

Bên ngoài phòng họp, thông qua lớp cửa kính, Cố Thừa Kỳ nghe được tin tức xảy ra sự cố mà chạy từ Bắc Đô về thấy rõ được phản ứng của Diêu Hữu Thiên từ đầu đến đuôi, lạnh nhạt liếc qua Cố Thừa Diệu một cái.

“ Người vợ này của cậu, cưới về là đúng rồi.”

Cố Thừa Diệu không lên tiếng, sự việc lần này. Diêu Hữu Thiên xử lý có thể gọi là không tồi.

Cố Thừa Ký biết trong lòng anh còn giận cũng biết anh chưa từ bỏ việc tìm kiếm Bạch Yên Nhiên. Vỗ vai Cố Thừa Diệu nhưng trên mặt lại không hề có ý khuyên nhủ.

“ Thừa Diệu, tôi biết trong lòng cậu còn chưa nguôi giận. Có điều cậu cũng đã kết hôn rồi, bác gái với bà đều rất thích cô ấy, hay là cậu gạt bỏ thành kiến, đối xử tốt với cô ấy một chút.”

Cố Thừa Diệu trầm lặng, trên mặt lạnh lẽo.

Cố Thừa Kỳ biết anh từ trước đến nay rất cố chấp, cũng không nói nhiều, quay người rời đi.

Sau khi Diêu Hữu Thiên trả lời hết những câu hỏi của phóng viên, vừa bước ra khỏi phòng họp thì thấy Cố Thừa Diệu trên ghế dựa ngoài cửa.

Anh đứng đó, trên người mặc chiếc áo sơ mi văn phòng màu trắng vừa vặn, chiếc quần tây màu xám nhạt càng tô rõ dáng người cao lớn.

Diêu Hữu Thiên không lấy làm lạ vì sự xuất hiện của anh, chỉ sợ là anh cảm thấy không yên tâm mà thôi.

“ Xử lý xong việc rồi.”

Cô tin rằng cuộc họp báo ngày hôm nay sẽ không gây ảnh hưởng xấu đến Cố Thị.

Cố Thừa Diệu không lên tiếng, chỉ nhìn vào Diêu Hữu Thiên, ánh mắt đen láy mà sâu hun hút, bên trong lại lóe lên tia phức tạp.

…………………………………………………………

Hết chương 95

Lời của editor: Hôm nay mình không chắc là được 3 chương như hôm qua nhé

Có điều mình sẽ cố gắng