Chương 101: Nhanh chóng bỏ cái thai đi

 

Mắt Vu Tịch thấy anh bị giội cho ướt sũng, cả phòng bếp cũng thành cái bãi chiến trường hỗn loạn. CỖ nhanh chóng nhún nhún vai một cái rồi buồng vòi nước trong tay ra chuồn mất.

 

Cổ Lâm Hàn cầm lấy quần áo giũ giũ, đưa tay lau nước trên đầu, Lúc ngắng đầu lên đã thấy tiểu cô nương này muốn chuồn lẹ rồi. “Vô Ưu, đâu rồi?”

 

Vô Ưu vừa cúp điện thoại, nhìn thấy Cố Lâm Hàn: “Cậu chủ, tôi ở đây.”

 

Cố Lâm Hàn nhíu mày nhìn anh ta, trên người chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, toàn thân ướt sũng, tóc vẫn còn đang nhỏ từng giọt nước, cả người thoạt nhìn giống như là một bức tượng băng điều khắc tinh xảo, ngay cả đường cong cơ thể cũng trở nên cứng nhắc hơn. “Tôi chính là nói Vu Tịch.”

 

Vô Ưu ngẩn người, à, là cô Vu Tịch…Ủa? Nhưng người đầu rồi? “Tôi…tôi không chú ý…”

 

Cố Lâm Hàn một tay cầm lấy quần áo ném xuống đất.

 

Mỗi lần chạy trốn thật là nhanh nha. “Tôi vẫn đang tìm, vẫn đang tìm mà…”

 

Vô Ưu vừa chạy vừa nói.

 

Cổ Lâm Hàn vẫn đứng ở đó.

 

Vốn dĩ ngày mai hai người họ dự định đến bệnh viện để kiểm tra định kì.

 

Thế nào cô cũng phải đến bệnh viện thôi.

 

Thật sự là bị cô làm cho tức chết.

 

Cổ Lâm Hàn, suy nghĩ, không ở cạnh cô mới có mấy năm, cuộc sống bình yên không có sóng gió, kết quả là, cô đi thì đi, vậy mà lại còn quay lại, quả nhiên, một khi cô đã quay lại, lập tức cuộc sống bị đảo lộn hoàn toàn, làm cho mọi thứ như gà bay chó sủa, khiến người ta cảm thấy hận không thể giết chết cô ngay lập tức.

 

Cũng may, cũng may, ngày mai đến viện bỏ đứa con này xong, cô nhanh chống biến thật xa, cả đời đừng gặp lại nhau càng tốt.

 

Cổ Lâm Hàn đứng đó bởi vì nhiễm lạnh mà hắt xì một cái. Chỉ là nghĩ đến đứa bé trong bụng cô sắp bị giết, đáy lòng lại dâng lên một chút cảm giác thương xót. Đó chính là đứa con đầu lòng của anh, mặc dù chưa thành hình người…

 

Không đúng, anh là đang nghĩ gì vậy, đó là đứa con trong bụng Vu Tịch, người phụ nữ này không biết thu nhận như vậy, không biết đứa trẻ này là cái dạng gì nữa, anh điển rồi, vậy mà còn muốn một ngày nào đó sinh đứa trẻ này ra.

 

Phía bên kia.

 

Vu Tịch sau đó cũng hắt xì một cái.

 

Cổ Lâm Hàn nhìn cô: “Ồ, cô không phải là bị cảm rồi chứ, em còn đang mang thai, bị cầm như vậy không được đâu.”

 

Vu Tịch dụi dụi cái mũi: “Cổ Lâm Hàn anh nhất định phải mắng nhiếc tôi mới được à, phụ nữ có thai thì thế nào, ngày mai là đi xóa sạch, nhanh chóng xóa sạch, cách xa người đàn ông xấu xa như anh xã một chút.” Cổ Tân Tân bĩu môi, lúc này hai người họ đang ở trong nhà của Cổ Tân Tân. Cổ Tân Tân ở cách đó không xa, ngồi trong phòng khách nhà cô to như vậy, dì vội vàng chuẩn bị cơm nước cho hai người họ. “Cô Vụ, lâu lắm rồi cậu không đến, chúng mình rất nhớ cậu đấy, tối nay ở lại đây đi, phòng ở chúng mình đã chuẩn bị xong cả rồi.

 

Vu Tịch bình thường không có ý muốn làm phiền bạn họ lắm, cho nên ngày trước ở ngoài sống một mình, tuyệt đối không ra ngoài. Nhưng Cổ Tân Tân bây giờ tuyệt đối cũng không để cô ra ngoài, dù sao cô cũng là người có thai, nhất định phải ở lại đây, nhỡ may có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao.

 

Vu Tịch bất đắc dĩ cười cười với dì bảo mẫu nhà cô ấy: “Cảm ơn dì.”

 

Bên kia, mẹ của Cổ Tân Tân là Thư Nhã cũng đến. Đó là một người phụ nữ rất chất phác, người hỏi đầy đặn một chút, thoạt nhìn qua là thấy đích thị là một người phúc hậu, không giống Tân Tấn lắm, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng chân thực. “Vu Tịch, con mau khuyên nhủ Tân Tân đi, con nói xem, bao nhiêu việc tốt không làm, lại chạy đi làm trợ lý người nổi tiếng. Ây dà, bắc đều nghe nói rồi, đó chính là làm người hầu hạ cho người ta, làm người bụng trà rót nước. Nó nhất định không nghe lời, làm bác tức chết”