Chương 104: không phải người mà anh nghĩ

 

Cổ Lâm Hàn nghe thấy tên của Vu Tịch thì cảm thấy khó chịu.

 

Vốn dĩ bởi vì đang bệnh mà gương mặt đỏ bừng lên lúc này lại càng khó coi hơn.

 

Đúng lúc này… “Này, có phải là Vu Tịch đến không?”

 

Lôi Đình nghe thấy tiếng gõ cửa thì đi ra mở.

 

Ánh mắt của Cổ Lâm Hàn cũng dõi theo ra phía cửa…

 

Tuy nhiên… “Ơ, Hứa Khả, sao cô lại đến đây?”

 

Cổ Lâm Hàn đang ngẩng đầu lại đặt xuống gối, nhìn Hứa Khả đi vào tháo kính rầm xuống.

 

Hứa Khả nhìn thấy Cố Lâm Hàn nằm trên giường, lo lắng bước tới. “Lâm Hàn, làm sao mà anh sinh bệnh đến mức nhập viện rồi? Người trong nhà mà biết sẽ đều lo lắng.” Cổ Lâm Hàn thở dài, có lẽ là do bệnh nên không có chút sức lực nào, lười biếng nói: “Không sao, chỉ hơi cảm thôi.”

 

Vẻ mặt Hứa Khả đau lòng, cô ta ngồi ở mép giường, vươn tay đắp chăn cho anh, nhìn chằm chằm anh như muốn khóc, “Mấy năm rồi anh đã bao giờ ốm như thế này đâu. Em còn nhớ rõ, hồi bé anh hay sinh bệnh. Mỗi lần đều là em giúp anh, ở bên anh chờ anh hạ sốt. Về sau anh tự rèn luyện thân thể mới dần dần tốt lên rồi. Hiện tại là như thế nào đây? Đã lâu rồi anh không bị cảm, bây giờ bỗng nhiên lại…”

 

Lội Đình đứng ở phía sau nhìn thấy, rất muốn trợn trắng mắt.

 

Anh ta ngắt lời: “Còn không phải là tại vì Vu Tịch sao. Không có việc gì, quen rồi sẽ tốt thôi. Cũng chỉ có Vu Tịch mới có thể khiến anh ta ra nông nỗi này.

 

Hứa Khả sững sờ.

 

Vì Vu Tịch?

 

Vẻ dịu dàng trên gương mặt cô ta hơi giảm, cả người hơi cứng đờ.

 

Cái gì gọi là “chỉ có Vu Tịch mới có thể khiến anh ta ra nông nỗi này”?

 

Hứa Khả quay đầu lại nói: “Anh, anh nên tránh Vụ Tịch xa một chút đi. Em cảm thấy cô ta không tốt chút nào. Anh đã lâu không sinh bệnh, lại bởi vì cô ta mà sinh bệnh. Hai người không hợp nhau, anh nên cách xa cô tạ một chút không được sao? Sao lại phải tự làm khổ mình chứ?”

 

Cô ta cũng không quên quay đầu lại nói với Lội Đình: “Lôi Đình, tôi biết hai người có quan hệ tốt với Vụ Tịch. Nhưng mà Cổ Lâm Hàn không hề thích Vu Tịch, các người cũng không thể cưỡng ép bọn họ gặp mặt nhẫu đi. Bấy giờ, anh nhìn xem, Cổ Lâm Hàn cũng đã sinh bệnh rồi, nếu còn đến mức nguy hiểm đến tính mạng, các người chịu trách nhiệm như thế nào?”

 

Ha.

 

Lôi Đình nhìn cô ta, có quan hệ gì với cô ta đâu. Còn giống như trưởng bối giáo huấn anh ta.

 

Lôi Đình xòe tay: “Tôi cũng đã nói như vậy. Nhưng hai người bọn họ chính là oan gia nha. Cô chưa nghe câu oan gia ngõ hẹp sao, cho nên… Bọn họ không thể cách xa nhau được. Ha ha, được rồi, cổ ở đây, tôi đi trước.”

 

Lôi Đình không muốn nghe thêm, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.

 

Vừa ra ngoài thì phát hiện… “Ơ, sao hai người lại…”

 

Vu Tịch và Cổ Tân Tân đang đứng trước cửa.

 

Vụ Tịch trực tiếp lấy tay bịt miệng Lôi Đình, dán lên của nghe tiếng nói chuyện bên trong…

 

Quang minh chính đại mà nghe trộm ở đây…..

 

Bên trong…

 

Hứa Khả thấy Lôi Đình đã đi, nói với Cổ Lâm Hàn: “Lâm Hàn, nghe em khuyên một câu đi, sau này đừng để ý Vũ Tịch nữa, được không?”

 

Cố Lâm Hàn quay đầu lại, ánh mắt có hơi mệt mỏi, nhưng gương mặt lại lạnh lẽo vô cùng. “Cô là muốn lấy thân phận chị dâu họ để đến khuyên nhủ đứa em họ này đúng không?”

 

Hứa Khả sững sờ. “Anh… Lâm Hàn, thật sự anh vẫn hận em ư?”

 

“Không” Cổ Lâm Hàn quay mặt đi, giọng nói suy yếu như có như không.

 

Hứa Khả nói: “Anh coi như em vẫn đang quan tâm anh có được không? Vu Tịch thật là yêu tinh hại người, không thể lại gần. Anh xem cô ta không làm việc đàng hoàng, toàn chơi bời lêu lổng. Ở đầu có đứa con gái như vậy chứ? Anh cứ tiếp tục như vậy sẽ bị cô ta làm hư mất.