Chương 107 Em sẽ không đi

 

Giọng Cổ Lâm Hàn đã không thể cứng rắn được nữa. “Em, em vừa gọi cái gì?” Anh liếc nhìn nàng.

 

Vu Tịch mỉm cười: “Ba ba.”

 

Cổ Lâm Hàn mỉm cười: “Từ nay về sau đều gọi như vậy chứ?”

 

“Anh muốn nghe thì em sẽ gọi là được đúng không? Vậy anh đừng tức giận nữa, anh là ba ba thì sao có thể tức giận, đúng không?”

 

Thật là…

 

Cổ Lâm Hàn cũng bị cô đánh bại.

 

Nhưng mà tiếng gọi cha kia thật khiến lòng người mềm nhũn.

 

Phải biết rằng, khi một cô gái gọi một người đàn ông mà mình gần gũi là cha thì thật vô cùng cám dỗ…

 

Đương nhiên, Hứa Khả cũng không hiểu được sự cảm dỗ này.

 

Hứa Khả chỉ cảm thấy, chuyện này thật sự là vô lý.

 

Mà quan trọng là ánh mắt Cố Lâm Hàn nhìn Vu Tịch lúc này thật dịu dàng.

 

Anh dừng lại một chút, tuy rằng vẫn đang cau mày nhưng ý cười trên bờ môi đã không che giấu được. “Được rồi. Em buông anh ra đi.” Cổ Lâm Hàn ngạo kiều nói.

 

Vu Tịch không chịu buông ra. “Không được, anh phải nói là không tức giận nữa em mới buông.”

 

“Hit.” Cố Lâm Hàn hếch mũi nhìn cô, làm ra vẻ rút tay ra, cô vẫn ôm chặt không chịu buông.

 

Dáng vẻ Cố Lâm Hàn tràn đầy bất đắc dĩ. “Được rồi được rồi. Không tức giận nữa, được rồi chứ.”

 

Vu Tịch nghe anh nói câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức vui mừng. “Chính là như vậy, nhà họ Cổ cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu, đúng không?”

 

Lời này là nói với Hứa Khả.

 

Hứa Khả ngẩn ra, cổ họng nghẹn lại, cảm giác lồng ngực cũng tức nghẹn.

 

Cổ Lâm Hàn nói: “Được rồi. Anh đã nói sẽ không tức giận, em buông tay ra đi.”

 

Cổ Lâm Hàn vừa nói vừa chọt chọt bàn tay bên cạnh đang ôm tay mình, chăm chú nhìn.

 

Vu Tịch nhìn thoáng qua Hứa Khả ở bên cạnh. “Không buông.”

 

Cô khịt mũi, bắt lấy tay anh nói: “Không muốn. Em không buông. Em mà buông nhớ anh chạy thì phải làm sao bây giờ? Em có thể giúp anh bóp vai, xoa bóp chân. Anh nhìn xem, anh vất vả như vậy, còn phải truyền nước biển, anh có phải là rất đau không?”

 

Cổ Lâm Hàn nhìn cô, cô buông lỏng cánh tay đang ôm anh, xoa bóp nhẹ nhàng lên phía vai.

 

Cổ Lâm Hàn nhìn cô gái vô lại này.

 

Cô đang chơi xấu, thật là…

 

Lại khiến người ta không thể làm gì được.

 

Vu Tịch cười nhìn anh: “Thoải mái không? Muốn mạnh hơn nữa không?”

 

Cổ Lâm Hàn cau mày nhìn cô tập trung giở trò quỷ.

 

Cô gái này, dáng vẻ tức giận cũng có thể khiến người ta chết đi sống lại. Nhưng mà bộ dạng xin lỗi sau đó… không để ý đến tôn nghiêm chút nào, cũng khiến người ta không biết nói gì cho phải.

 

Lật mặt còn nhanh hơn đóng kịch.

 

Cố Lâm hàn hít một hơi thật sâu, nhìn đôi bàn tay bé nhỏ của cô bận bịu qua lại. “Đi ra đi, không cần em xoa bóp.”

 

“Không cần sao? Trong lòng em thấy áy náy, anh không cho em làm, em sẽ cảm thấy rất khổ sở

 

Cố Lâm Hàn nhìn vẻ mặt thành khẩn của cô, lại không che giấu được vẻ lanh lợi thông minh trong mắt cô. Không biết cái đầu nhỏ kia của cô lại đang có ý nghĩ quỷ quái gì nữa, lại có thể không biết xấu hổ như vậy.

 

Nhưng, Vu Tịch lại không hề cảm thấy có chút vấn đề nào, thấy anh nhìn mình đầy hoài nghi, bèn cười nắm lấy tay anh.

 

Nhìn chỗ tay anh đang bị truyền nước biển, không khỏi cảm thấy đau lòng. “Ôi, nhìn kìa, anh bị kim đâm như vậy có đau không? Em giúp anh thổi thổi được không?”

 

Vừa nói, Vu Tịch vừa đưa miệng nhỏ đến, chu môi, nhẹ nhàng thổi vào nơi đang bị kim truyền dịch cắm vào của anh.

 

Giống như cô đang an ủi một đứa trẻ. ở phía sau, Cổ Tân Tân lại cảm thấy, đây quả thực là…

 

Tuy nhiên, nhìn vào khuôn mặt sắp không kiểm nổi tức giận của Hứa Khả, Cổ Tân Tân không chịu nổi muốn vỗ tay khen hay.