Chương 114: Mau đến uống thuốc

 

Thổi cũng hơi nguội rồi, cô nhìn nhìn, nhẹ nhàng uống thử một ngụm cảm thấy không nóng nữa, với ngẩng đầu nói: “Không nóng nữa, anh uống đi.” Cổ Lâm Hàn im lặng, ánh mắt ấm áp nhìn cô, dùng lại một lát, lại nhìn vào cốc nước cô đảng cầm.

 

Bên trên vẫn còn dấu môi của cô.

 

Mặc dù có lẽ là không có, bởi vì cô vừa mới ngủ tỉnh giấc sao lại có thể dùng son môi cơ chứ.

 

Nhưng anh lại cảm thấy dấu môi trên ly in lên rất rõ ràng, cổ họng anh càng khô khốc hơn, nuốt nước bọt xuống, như ma xui quỹ khiến đi qua đó.

 

Một ngụm uống hết, cũng không biết rốt cuộc nước đã nguội hay vẫn còn nóng.

 

Dù sao một ngụm nuốt xuống cũng chầm chậm chảy vào trong bụng.

 

Người phụ nữ này…

 

Vu Tịch căn bản không nhớ bản thân đã uống ly nước này, nhìn anh uống nước như vậy có lẽ không còn nóng nữa bèn đưa thuốc cho anh.

 

Anh uống thuốc một cách nhanh lẹ, một chút cũng không cảm nhận được vị đẳng. Người phụ nữ này, người phụ nữ này thật sự không biết cô đang cho anh uống nước bọt của chính mình sao, thật là… Mắt Cố Lâm Hàn liếc liếc, ánh mắt lóe lên một tia sáng, họ vài tiếng rồi quay đi chỗ khác.

 

Vụ Tịch thấy anh uống xong bèn đỡ anh nằm xuống, đỡ anh nằm trên giường xong cô ngồi ngay cạnh đầu giường.

 

Cô chợt nhớ, lúc trước Cổ Lâm Hàn chỉ hơi cảm nhẹ, nhà họ Cổ đã cho người đến thăm n, sơn hào hải vị, thực phẩm bồi bổ từng cái từng cái một được gửi đên. Vu Tịch nhìn anh: “Có cần nói với nhà họ Cổ không, nhìn bệnh tình của anh rất nghiêm trọng.”

 

Cổ Lâm Hàn nhìn cô: “Không cần, nói với bọn họ có tác dụng gì, người đông ồn không chịu được.” Anh nghĩ đến điều đó thì cau mày, gác tay lên trán trông có vẻ rất khó chịu.

 

Anh uống thuốc xong nhưng vẫn chưa hạ sốt, nhìn mặt có vẻ ngày càng đỏ hơn.

 

Mồ hội từ trán đến mũi chảy ngày càng nhiều.

 

Vụ Tịch mím mím môi nhìn anh, sợ bản thân chăm sóc không tốt, đánh mất anh.

 

Dù sao, anh khác với chính mình, cho dù là cô bị bệnh thì cô sao cũng được, nhưng dù sao anh từ nhỏ đến lớn cũng là cành vàng lá ngọc.

 

Nói thẳng ra, dù cô bị bệnh thì cũng không ai lo lắng, có thì cũng chỉ là bà nội quan tâm một chút, không có gì đáng lo ngại, nhưng anh lại không giống vậy.

 

Nhìn anh như vậy có lẽ chưa bao giờ chịu khổ nhiều như vậy, điều này làm cô cảm thấy rất đáng thương.

 

Cô đưa tay chạm vào người anh, anh không khỏi kêu lên một tiếng.

 

Trán rất nóng.

 

Mồ hội đổ như mưa làm ướt cả cái gối.

 

Cô nhìn anh loạng choạng, trông có vẻ rất khó chịu, nhanh chóng đi lấy khăn lau mặt nhúng nước đắp lên trán cho anh.

 

Anh nhưởng mày, môi mỏng khẽ mấp máy trông có vẻ rất khó chịu.

 

Vu Tịch vén khăn mặt lên nhìn nhìn, thấy cả người anh đều đổ mồ hôi.

 

Cô bị dọa sợ rồi, nhanh chóng lấy khăn ra, nhẹ nhàng vén chăn lên lấy khăn lau cổ cho anh.

 

Cô chưa bao giờ chăm sóc cho người khác, bản thân thì giống như cỏ dại hiếm khi bị bệnh, làm gì có thể gặp được tình huống như vậy.

 

Thấy quần áo của anh ướt sũng, cũng không biết làm gì, mắt khẽ chớp chớp, nhìn chăm chăm vào xương quai xanh của anh, nhìn đến ngẩn người…vẫn cần thận cởi cúc áo của anh ra, mở cúc áo ngực ra, mồ hội nhễ nhại, màu mật ong hiện lên rõ ràng, cô kế liếm liếm mồi, cảm thấy anh năm như vậy, cơ ngực căng phồng theo từng nhịp thở, bởi vì bị bệnh, hô hấp nặng nề hơn bình thường, mồ hôi chảy qua các góc cạnh trên cơ thể, khiến người ta cảm thấy như đăng ngắm nhìn các bức ảnh chụp người mẫu nam, gợi cảm như vậy, hoocmon kích thích như vậy…

 

Vu Tịch không nhịn được cảm thán.

 

Cơ thể này đẹp quá…

 

Đây chính là tác phẩm tuyệt mĩ của Đức Chúa Trời.