Chương 119: Không hợp nhau

 

Không đi ra ngoài ăn, cô thật sự cũng không làm được gì, cô giúp việc trong nhà đến bây giờ còn không có tới. Vu Tịch gật đầu, hai người tùy tiện ra cửa, Vu Tịch mặc quần áo rồi đi, chuẩn bị đến gần đó đi ăn, một bữa cơm sáng cũng không có khả năng đi đến chỗ quá xa.

 

Nhắc tới ăn, Vu Tịch đến nơi là lập tức lên tinh thần, nghiêng đầu nhìn Cố Lâm Hàn nói: “Ha ha, tôi biết gần đẩy có một chỗ ăn ngon.”

 

Ăn ngon?

 

Cổ Lâm Hàn không nhịn được nghĩ tới bát bún ốc lần trước.

 

Mày nhăn lại, anh nói: “Tôi không ăn bún ốc.”

 

Vu Tịch nói: “Ai nha, buổi sáng mang anh đi ăn bún ốc cái gì, tôi đưa anh đi ăn bánh quẩy bánh bao bánh hành, ăn rất ngon, trước kia tôi rất hay ăn.”

 

Cố Lâm Hàn vừa nghe, thở dài một tiếng.

 

Vu Tịch nhíu mày: “Được rồi được rồi, chỉ đi ăn một lần, biết anh không quen ăn, cũng không phải để anh ăn cả đời, ở cạnh tôi cũng không được mấy ngày, đi theo tội ăn hai ngày bữa sáng bình dân, mấy ngày nữa tiếp tục sống cuộc sống thiếu gia của anh, được chưa?”

 

Cổ Lâm Hàn nhìn cô, bị cô lôi đến phía trước, vì mấy câu kia của cô, tổng cộng không ở bên cạnh nhau được mấy ngày khiến trong lòng cảm thấy có một ít không thoải mái.

 

Bữa sáng trong tiệm nơi nơi đều là người.

 

Bản hề hề, cái bàn còn chưa kịp lau đã phải đón tiếp người khách tiếp theo.

 

Mọi người cũng không khách khí, cầm túi dùng một lần cầm ăn, ăn xong rồi vội vàng lên đường, không quan tâm được nhiều như vậy. Cổ Lâm Hàn nhìn khắp nơi, tránh người đi đến nhưng vẫn như cũ không ngăn được có người không có việc gì cọ một chút, Cổ Lâm Hàn thở dài, không cần thận lập tức bị người dẫm một chân, trên đôi giày chơi bỏng trắng tĩnh hiện lên một dấu chân.

 

Cố Lâm Hàn cúi đầu nhìn, sắc mặt lập tức không tốt hơn.

 

Bác gái kia nhìn nói: “Ai nha, tên nhóc này, cậu cũng không nhìn một chút, tôi lớn tuổi như vậy rồi còn phải trốn tránh cậu sao, ai, cậu nhìn xem sắc mặt của cậu là thế nào, được rồi, là bác dẫm, bác lau cho cậu là được đúng không.”

 

Nói xong bà ta ngồi xổm xuống lau.

 

Cổ Lâm Hàn nói thẳng: “Không cần.”

 

Anh lập tức né tránh, bác gái kia lau một chút, giày chơi bóng càng bẩn…

 

Sắc mặt Cổ Lâm Hàn quả nhiên càng đen…

 

Vu Tịch vội kéo Cổ Lâm Hàn qua, nói với bác gái kia: “Được rồi bác gái, đừng lau nữa, càng ngày càng bắn, bác không bồi thường nổi đâu.”

 

Vu Tịch kéo Cổ Lâm Hàn đến sau lưng của mình, không còn gì để nói nhìn.

 

Đương nhiên cô hiểu rõ, tại sao sắc mặt Cổ Lâm Hàn lại không ồn như vậy

 

Đôi giày này rất đắt.

 

Bác gái kia thấy vậy càng tức: “Ai ui, còn không bồi thường nổi, không phải chỉ là một đôi giày thôi sao, tôi, tôi đeo cũng đều là nhãn hiệu này, có gì tốt sao.” 11 11 Vu Tịch nhanh chóng nói: “Bác gái, không nói nữa, chúng cháu vội đi học đầu, chúng cháu đi trước…”

 

Bác gái kia còn ở phía sau lải nhải không để yên.

 

Thật xa còn có thể nghe thấy bà ta nói: “Ai ụ nhìn một cái người trẻ tuổi bấy giờ, cũng không biết kính già yêu trẻ một chút, không phải dầm một cái sao, mặt dài ra, lớn lên nhưng thật dễ nhìn, phí hoài gương mặt kia.”

 

Sắc mặt Cổ Lâm Hàn càng thêm âm trầm.

 

Đại khái, ở thủ đô nhiều năm như vậy còn chưa nghe người ta dám nói anh như vậy đâu.

 

Vu Tịch nhìn anh, cười ha ha. “Được rồi, bác gái không hiểu chuyện, đi thôi, đôi giày này của anh rất đắt đúng không, tôi nhìn là hãng nổi tiếng, có thể giặt sạch sẽ không, nếu không để tôi giúp ảnh giặt giày đi…”

 

“Không cần, trở về vớt.” Cổ Lâm Hàn nói thẳng, tìm vi trí ngồi xuống. Sau đó nhìn thấy tay áo trắng tuyết của mình bị dinh dầu mỡ ở trên bản.

 

Sắc mặt đen thêm một lần.

 

Vu Tịch phụt cười: “Đừng như vậy, anh ăn chút đồ trước đi, ăn rất ngon.”

 

Nói xong cô nhanh chóng nhét bánh trứng vào trong miệng của anh.

 

Nhìn người thiếu gia trước mặt này, Vu Tịch cũng hiểu việc này có chút làm khó anh.

 

Dù sao bộ dáng này của anh cũng không hợp với nơi này.

 

Nhìn những người này rồi nhìn lại anh, quả nhiên đó là người của hai thế giới.

 

Nhưng mà đây là thế giới ngày thường của cô, chắc chắn không giống với ngày bình thường của anh.