Chương 134 Vu Tịch thật là đẹp

 

Khâu Y Nhuỵ nói: “Tôi cũng không phải nói bậy, sau lưng người ta, cô ta tới, tôi cũng dám nói như thế, cô ta có thể tới trường chúng ta học, như vậy thì nhất định là sau lưng có người giúp đỡ, không biết là ai giúp, nhưng mà hoàn cành nhà cô ta không tốt, người này nhất định không phải thân thích nhà cổ ta, bọn họ đều từ nước ngoài trở về, thông tin đều công khai, tôi thấy, không chừng là cô ta tìm cái lão già nào đó giúp đỡ đi.”

 

“Hả, đi tìm mấy ông già giúp cô ta sao, không thể nào, cô ta mới nhỏ như vậy, ống già, sao có thể chứ.”

 

“Mấy người đừng ngây thơ quá như vậy.” Khâu Y Nhuỵ nỗi: “ở bên ngoài, cô ta cũng đã có bạn trai, hơn nữa, cô ta còn ở chung với người đó nữa đấy.”

 

“Này, không phải chứ…”

 

“Cho nên, hẳn là đã sớm ở cùng một chỗ với nhau đi, cho dù là không phải đi nữa, bị người khác ngủ một hai lần, không phải cũng giống nhau sao.”

 

“Nhưng mà vì sao lại không phải là bạn trai cậu ta giúp cổ ta chứ?” Lại có người thắc mắc. “Đương nhiên không phải, gia đình nhà bạn trai cô ta cũng nghèo, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, tại cũng không giúp được ai, nếu không, cô xem, mỗi ngày, cô ta đến xe cũng không có, phải ngồi phương tiến giao thông công cộng, nếu thật trong nhà có tiền, ai sẽ để bạn gái mình đi phương tiện giao thông công cộng chứ.”

 

Mọi người nghe xong, càng đồng cảm đối với Vụ Tịch. “Dù sao thì cô ta cũng là một người đáng thương.”

 

“Đúng vậy, chúng ta là người bình thường, cũng không ai có thể tủy tiện tìm được một người đàn ông đẹp trai nhiều tiền, cũng là được như Vụ Điềm vậy, vốn dĩ gia đình đã tốt rồi, mới có thể tìm một người môn đăng hộ đối, người khác nha, ai có thể gặp được loại người có hoàn cảnh gia đình như vậy chứ.

 

Vu Điềm ở một bên nói: “Được rồi, các cậu cũng đừng nói Vu Tịch nữa, lát nữa chị ta tới, nghe thấy sẽ không vui đâu.”

 

Bạn học bên cạnh cũng nói: “Cô ta cũng thật là sĩ diện, mới giả vờ lạnh lũng cao ngạo như vậy đi, dù sao thì cũng không có ai nghĩ chính mình nghèo như vậy, về sau, chúng ta có thể giúp thì giúp cổ ta nhiều một chút đi.”

 

“Đúng vậy đúng vậy, mà cũng đừng biểu hiện quá rõ ràng, dù sao thì cô ta cũng thật sĩ diện, ai mà nghèo như vậy, cũng đều không muốn bị người khác biết đến.”

 

“Đặc biệt, khối lớp chúng ta còn có một vị tiểu thư danh giả như thế kia làm đối lập đây.”

 

Lúc này…

 

Không biết ai thấy được trước, Vu Tịch tới.

 

Vài người vội vã dừng cuộc nói chuyện lại, ngay lúc ngắng đầu lên, lập tức nhìn thấy Vu Tịch một thần váy dài màu xanh lục, nhẹ nhàng thoát tục đi đến.

 

Vậy mà lại mặc giống với Vụ Điềm…

 

Chỉ là, màu sắc lại khác nhau.

 

Vu Tịch là màu xanh lục đậm, còn Vu Điềm là màu đỏ.

 

Nhưng mà kiểu dáng lại là giống nhau, nhãn hiệu cũng đều là thiết kế mới nhất của Gucci…

 

Mọi người ngẩn người, liếc mắt một cái nhìn về phía Vũ Điểm ở một bên.

 

Trên mặt Vu Điềm chợt lóe qua một tia xấu hổ.

 

Một thân này của Vu Tịch, cao gầy, hào phóng, tràn đầy khí chất, hơn nữa, màu sắc chiếc váy này không phải ai cũng có thể mặc được.

 

Nếu không phải nhờ có làn da kia của Vu Tịch, có thể trắng như vậy, nếu là những người khác mặc một thân xanh lục này, nhất định sẽ rất quê mùa, tuy nhiên, thoạt nhìn Vụ Tịch lại vô cùng xinh đẹp, các bạn học vừa mới nhất thời cảm thấy Vu Điểm xinh đẹp không chịu nổi, giờ nhìn lại Vu Tích, ngược lại là có mấy người cảm thấy, không chút nào kém cỏi, thậm chí… Ở trên gương mặt xinh đẹp, còn hơn một chút, dù sao thì vốn dĩ Vũ Tịch lớn lên đã rất đẹp.

 

Học sinh nữ trong lớp đều rất hay hóng chuyện, đều nghe được Khâu Y Nhuỵ vừa mới thảo luận cùng với bọn họ, nhưng còn học sinh nam lại lười quan tâm máy chuyện bát quái này, trong lúc nhất thời, nhìn ánh mắt đảm nam sinh đã chứng minh hết thảy.

 

Chỉ dùng hai chữ đã có thể hình dung cảm giác của mọi người lúc này về Vu Tịch.

 

Kinh diễm.

 

Nhưng mà sắc mặt của Khâu Y Nhuỵ lại lập tức tức giận không kiềm chế được.

 

Có người liếc mắt một cái thấy được chiếc váy hai người mặc giống nhau. “Vu Tịch với Vụ Điềm sao lại mặc giống nhau như vậy.”

 

Không phải nói nhà cậu ta rất nghèo sao. “Vu Tịch này cũng quá thực dụng đi.” Khâu Y Nhuy nói: “Vừa nhìn đã biết, cô ta chắc chắn là mua phải hàng fake rồi, đáng tiếc, lúc cô ta mua cũng không biết, chúng ta ở chỗ này có rất nhiều người có thể mua hàng chính hãng, hữ.”

 

Mọi người nghe xong, cảm thấy cũng đúng.

 

Vu Điềm liếc mắt một cái nhìn chằm chằm Vu Tịch. Người khác không biết, nhưng cô ta lại nhìn ra cái váy này chính là đỗ thật.

 

Hơn nữa, vậy mà chị ta mặc… So với chính mình còn đẹp hơn… Một chút ghen ghét lóe lên trong con ngươi, lúc này…

 

Cứu tinh của cô ta tới, Tả Kinh Luân bước vào. “Kinh Luân!” Cô ta ngọt ngào gọi một tiếng, lập tức khiến cho mọi người chú ý.