Vu Tịch nói: “Không có gì nguy hiểm hơn việc kết hôn với anh.

Để không bị bức hôn, tôi sẵn sàng chấp nhận rủi rọ này.

Chúng ta đi về trước rồi nói sau.

Tôi sắp chết vì mệt và đỏi.

Nhà của anh thẩm vấn người, cũng quá kỹ lưỡng, này cũng mất mấy tiếng.”

Cố Lâm Hàn nghĩ, cô đã bị nôn mửa một ngày rồi, nên ăn một chút gi.
“Vậy bây giờ cô không nôn à?”
“Lần này tốt hơn nhiều… Ngược lại có chút đói bụng.”
“Thật là, phiền toái chết.”
cố Lâm Hàn phàn nàn, gọi điện về nhà, làm cho người ta chuẩn bị tốt đồ ăn, và rời đi.
Sau đó, cả hai người cùng nhau vội vàng về nhà.
Khí cô vừa về đến nhà, Thư Nhã gọi điện thoại lại cho cô.
“Tiều Tịch, nếu con muốn ăn gì, cứ nói với mẹ Chu, mẹ Chu rất lành nghề về thực đơn trong thời kỳ mang thai và ở cữ sau khi sinh ”
Thực đơn ở cữ thì xin miễn…
Cô không muốn ở cữ!
“Còn có, con suy nghĩ cho kĩ, Lâm Hàn hiện tại không tốt, nhưng chúng ta về sau sẽ dạy dỗ nó, nếu nó dám bắt nạt con, chúng ta đều sẽ đứng về phía con… Con đừng sợ.”
Vu Tịch nhớ ra điều gì đó, và nói tiếp: “Được, được, con đang suy xét, nhưng, về việc mang thai này, con hy vọng… Tạm thời đừng nói cho người khác được
không.
“A… Chuyện này…” Thư Nhã sau khi suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng: “Bác biết, trước khi kết hôn mà có con, người ngoài khó chấp nhận.

Nhưng chúng ta không cảm thấy như vậy.

Bác cảm thấy tất cả đều giống nhau.

Có con trước hay sau kết hôn cũng như vậy.


Tuy nhiên, danh dự của con cũng rất quan trọng.

Vậy thì, chúng ta trước không nói về điều đó.

Dù sao đi nữa, về sau kết hôn lại nói cũng giống nhau.
Hơn nữa giờ cái thai chưa lộ rõ, mai sau con bụng lớn thì báo cho người thân và bạn bè cũng được.”
Cô chỉ muốn thoát khỏi gánh nặng này càng sớm càng tốt, tốt nhất là càng ít người biết càng tốt rằng cô từng có quan hệ với Cố Lâm Hàn.
Vu Tịch kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, nằm trên sô pha, chỉ có thể đưa mắt nhìn trời.
Ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy, đã thấy mẹ Chu đã chuẩn bị xong bữa ăn rồi.
Nhìn Vu Tịch, mẹ Chu cười nói: “Thiếu phu nhân, mau ăn đi.

Cô đang ốm nghén, nên ăn nhiều bữa nhỏ để dễ hấp thụ, nếu không sẽ bị nôn nghén, cũng giống như việc tử cung của cô lớn hơn thì sẽ đè ép đến dạ dày.

Cô vẫn nên ăn ít một chút mới tốt.

Sau bốn hoặc năm tháng, mọi thứ sẽ tốt hơn thôi.”
Vu Tịch nghe đến đau cả đầu.
“Đừng… Đừng gọi tôi là thiếu phu nhân, cứ gọi tôi là Vu Tịch.”
Mẹ Chu cười: “Sớm muộn gì cũng sẽ gọi như vậy, hắc hắc.”

Cố Lâm Hàn cũng ngồi vào bàn ăn, ngẩng đầu lên, im lặng nhìn Vu Tịch.
Vu Tịch hung hăng trừng mắt nhìn anh, giống như kiểu trách móc, tất cả đều tại
anh.
Bây giờ nhưng thật ra tốt lắm, gây ra chuyện không may, để cho cô nghĩ cách giải quyết một mình.
Cố Lâm Hàn nói: “Cô trợn mắt nhìn tôi làm cái gì?”
Vu Tịch ăn ngấu nghiến đồ ăn của mình để trút giận.
Mẹ Chu nói tiếp: “Thiếu phu nhân, hôm nay cô lại nôn à?”
Vu Tịch nói: “Đừng gọi tôi là thiếu phu nhân nữa… Tôi không nôn.”
“Thiếu phu nhân, thời gian này cũng theo quy luật, lúc trước cô đều vào buổi tối thì nghiêm trọng, có lẽ lần này lại nôn mửa vào buổi tối.

Ban ngày cô vẫn nên ăn nhiều mấy bữa nữa.

Ai, việc này kỳ thật, phu nhân còn nói, hy vọng trong nhà có một bé gái, nhưng tôi nghĩ nôn mửa nghiêm trọng, có lẽ, hắc hắc, sẽ sinh con trai, có điều là như vậy cũng tốt, hai người vẫn còn trẻ, sinh con xong rồi, sau này sinh tiếp con gái cũng được…”
Vu Tịch nghe không nôi nữa.
“Tôi ăn xong rồi, tôi đi trước đi học.”.