“Hừ, trước tiên em phải nói cho tôi, em
phải đi dã ngoại, vì sao lại không nói cho toi.


Chuyện này, cô cũng là mới biết được a.

Hơn nữa, vi cái gì cô phải nói cho anh biết.

“Làm gì, buổi tối tôi không có ở nhà, anh còn nhớ tôi là như thế nào.

” Vu Tịch hừ nhẹ nói.


“Đau….


Cái miệng kia lợi hại rồi, hiện tại còn không nhận sai, còn dám chọc tức anh.

“Nhớ em, nhớ em có phải hay không muốn chết, mới dám nói dối tôi.


A, bằng không, cô cũng không nghĩ ra, bỗng nhiên anh chạy đến làm gì a.

“Tôi có đi nơi đâu cũng là tự do của tôi, với lại, với lại, nếu không anh gọi điện thoại hỏi một chút, còn chạy đến nơi này làm gì.


Lúc ở chỗ này gặp được cố Lâm Hàn, Vu Tịch cảm thấy chính mình giống như đang nằm mơ.

Đột nhiên chạy tới, dọa chết cô rồi.

“Tôi….


Đôi mắt Cố Lâm Hàn chớp chớp.


Trước khi tới, cũng không nghĩ qua, muốn tới nơi này làm gì.

Bởi vì nghe đến việc cô đi dã ngoại, liền một bụng tức giận, anh chỉ nghĩ nhất định phải tìm được người phụ nữ đáng chết này, giáo huấn cho cô một trận thật tốt.

Lúc này, bỗng nhiên bị hỏi như thế, trái lại cũng không biết nên trả lời như thế nào
“Tôi…làm sao biết em bỗng nhiên chạy
đi nghĩ có phải hay không có âm mưu chạy trốn, bây giờ trong nhà vừa vặn đã biết chuyện của chúng ta, lúc này em mà chạy, muốn đem cục diện hỗn loạn này để lai một mình cho tôi? Không có cửa đâu.


Hóa ra là bởi vì cái này.

Vu Tịch nghĩ người này quả thật là không tin tưởng cô.

Nhưng mà cũng đúng, vốn dĩ ấn tượng của cô ở trong lòng anh vốn không tốt.

“Yên tâm, con người của tôi rất có trách nhiệm, việc này vốn dĩ hai người chúng ta cũng coi như đều có trách nhiệm, tôi không có khả năng tự minh chạy trốn, anh trong lòng làm gì cần phải âm u như thế, nhất định phải đem tôi nghĩ như vậy chứ.


Thấy cô không hỏi đến nữa, cố Lâm Hàn mới thở phào trong lòng.

“Em phá cũng không phải lần một lần hại,
người khác không biết tôi còn không biết
_ _ _ » sao.


Vu Tịch nói:“Được rồi, tôi hiện tại cũng không cỏ địa phương có thể chạy, đứa bé còn chưa có phá kia, tôi còn mang theo chạy a, được rồi, anh tránh ra, tôi muốn đi vào nôn một chút.


Lại muốn nôn?
Cố Lâm Hàn cũng đi theo nghĩ tới mẹ Chu ở nhà nói.

Nôn thành thói quen, về sau mỗi buổi tối có thể đều sẽ nôn
Anh tránh ra một chút, để cho Vu Tịch nhanh chóng đi vào nôn.

Mà không nghĩ, lúc này, phía sau hành lang…
Vu Điềm vội vàng nhìn vào bên trong.

Nhưng mà cách quá xa, hai người đang nói cái gì, một câu cũng không nghe thấy.

Chỉ nhìn đến, người đàn ông này cùng Vu Tịch nói chuyện, trong chốc lát rồi đi theo Vu Tịch cùng nhau vào bên trong.

Người đàn ông này vậy mà lại chạy tới đây tìm Vu Tịch….